Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 52: Chương 52: Một món quà lớn 2




Quả thực cũng phải hoài nghi Thiên Lạc kỳ thực là quái vật, không chỉ là Bắc Cẩm, dù cho là bọn Quý Phong có cấp bậc huấn luyện viên, cũng không dám hứa chắc, sẽ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, tìm ra ba mươi quả mìn!

Thành công hoàn thành nhiệm vụ, Thiên Lạc đi về phía trước hai bước, đang muốn đặt dao găm trong tay lên đài vũ khí, chân trái lại ngáng phải thứ gì đó, nhất thời phát ra một tiếng cạch.

Cơ thể cứng ngắc, Thiên Lạc cúi đầu nhìn dưới chân của mình, cơ thể căng thẳng, không có hành động.

Dưới tầm mắt không rõ của mọi người, Thiên Lạc hít sâu một hơi, dùng dao găm trong tay, đẩy bùn đất bên chân mình ra.

Một quả mìn, xuất hiện dưới chân Thiên Lạc.

Thấy vậy, đừng nói là Thiên Lạc, kể cả bọn Quý Phong Bắc Cẩm, đều là lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Ba mươi quả mìn, Thiên Lạc đã tìm ra hết rồi, này rõ ràng là thêm ra quả thứ ba mươi mốt.

“Kỳ lạ, sao lại nhiều thêm một quả?” Quý Phong cũng buồn bực, đã nói là ba mươi quả, sao đang yên lành lại có thêm một quả.

Thiên Lạc nghiến chặt răng, đáy mắt đen kịt lóe lên hừng hực lửa giận, phun ra một câu từ trong kẽ răng, “Họ Cố, anh chơi tôi?”

Vừa nãy đã loại bỏ sạch sẽ tất cả mìn, nên quả mìn thứ ba mươi mốt này, rõ ràng là tên Cố Kinh Thế kia cố ý chơi cô!

Nhưng mà, nghe xong giọng nghiến răng nghiến lợi kia của Thiên Lạc, Cố Kinh Thế phản ứng, lại vô cùng bình tĩnh, “Không phải chơi cậu, chỉ là một bài kiểm tra nhỏ đối với cậu thôi.”

Nghe giọng Cố Kinh Thế, Thiên Lạc im lặng, không nói gì.

“Gỡ mìn trong thực tế, rất nhiều lúc chúng ta chỉ có thể biết số lượng mìn ước chừng, nhiều lúc, chúng ta là hoàn toàn không biết số lượng và vị trí mìn, nếu như cấp trên nói có ba mươi quả mìn, binh lính gỡ mìn, lẽ nào cũng chỉ loại trừ ba mươi quả mìn là xong, rồi trực tiếp rời khỏi? Như vậy, lỡ như tình báo sai, vậy một quả mìn cuối cùng này, sẽ lấy tính mạng của mấy người, dù cho trước đó mấy người đã loại trừ ba mươi quả mìn, dù sử dụng ít thời gian hơn nữa, hay loại trừ chính xác đến cỡ nào, chỉ cần thêm ra một quả là mấy người cũng không dự liệu được, nên vẫn chứng minh mấy người thất bại.”

Giọng điệu Cố Kinh Thế chậm rãi mang theo một chút lạnh lẽo, từng chữ từng chữ, làm mọi người ở đây, đều rơi vào trầm mặc.

Xác thực, hiện tại bọn họ đối mặt, chỉ là huấn luyện, đợi đến khi thật sự ra chiến trường, cũng không có địa điểm chính xác cùng với số liệu để cho bọn họ tham khảo như vậy.

Đến lúc ấy, những gì bọn họ phải đối mặt đều không biết, chỉ cẩn thả lỏng một chút, sẽ mất mạng.

Nghe xong Cố Kinh Thế, tuy rằng trong lòng Thiên Lạc buồn bực, nhưng không thể không thừa nhận, Cố Kinh Thế nói rất có lý.

Người này, làm cho cô rơi vào bẫy, hơn nữa sau khi gài bẫy, còn khiến Thiên Lạc không thể phản bác.

Thực sự là một con sói ác độc giảo hoạt.

Trong lòng nghĩ như thế, Thiên Lạc cũng chậm rãi hạ thấp cơ thể, sau đó dùng dao găm trong tay, chậm rãi cắm vào khe hở giữa giày cô và mìn, “Cố thiếu tướng, anh nói có đạo lý, có điều, tôi vẫn cảm thấy, là anh đang gài bẫy tôi.”

“Bất cẩn thả lỏng trong tình huống như vậy, là cậu sơ sẩy.” Cố Kinh Thế không phủ nhận, hoàn toàn không sợ Thiên Lạc sẽ tìm anh tính sổ.

Con sói độc ác này, sợ cô sẽ bởi vì vụ tra hỏi lần trước và huấn luyện lần này, mà trở nên càng thêm hung hăng, nên dùng cách này, kiềm chế cô lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.