Máy vi tính trong phòng Thiên Trạch Huân được trang bị còn cao cấp hơn trong túc xá.
Nhìn thiết bị phức tạp kia, trên mặt Thiên Lạc cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, nghĩ thầm Thiên Trạch Huân quả nhiên là một cao thủ máy vi tính.
“Đại ca, qua bên đây ngồi.” để Thiên Lạc ngồi trên ghế salông nhỏ, bên này Thiên Trạch Huân cũng ngồi bên cạnh Thiên Lạc, trong tay cầm một máy truyền tin nho nhỏ, phóng ra ảnh hưởng.
Rõ ràng là một hòn đảo nhỏ, hòn đảo nhỏ trước mắt này nhìn qua cực kỳ hoang vu, xung quanh là rừng cây rậm rạp, trong đó có một chỗ như là pháo đài.
“Nơi này chính là đảo Cô Lang?” Thiên Lạc nói như thế, đáy mắt cũng không khỏi nổi lên một chút nóng rực.
Chỉ vừa nghĩ đến mẹ của mình đang ở trên đảo Cô Lang, trong lòng Thiên Lạc chính là không khỏi cảm thấy kích động.
Gật gật đầu, Thiên Trạch Huân trượt màn hình, mở ra hình ảnh khác, “Nơi này bảo vệ cực kì tốt, bức ảnh cũng không nhiều, còn trong pháo đài này, em đang điều tra, còn cần thời gian mấy ngày. Có điều, em đã điều tra ra chủ nhân phía sau của hòn đảo nhỏ này đến cùng là ai.”
“Là ai?” Cực kỳ hiếu kỳ mà nhìn mình Thiên Trạch Huân trước mắt, có thể nói Thiên Lạc không thể chờ đợi được nữa muốn biết.
“Đại ca, anh có từng nghe nói Vân Long Đường chưa?” Thiên Trạch Huân nhắc tới Vân Long Đường, đáy mắt cũng nổi lên một chút nghiêm nghị.
“Đảo Cô Lang là địa bàn của Vân Long Đường?!” Thiên Lạc nhìn Thiên Trạch Huân gật đầu, cũng là mím mím môi, “Đương nhiên biết, trước đây lúc Cố thiếu tướng bị uy hiếp, anh cũng bị kéo vào, lúc đó bọn anh chính là bị đường chủ Vân Long Đường Phó uy hiếp.”
Cũng là có liên quan đến vụ bắt cóc kia, có điều Thiên Trạch Huân không nghĩ tới Thiên Lạc là trực tiếp bị kéo vào vụ bắt cóc kia.
“Đại ca, hòn đảo này cũng là của Vân Long Đường, hơn nữa, rất có thể vẫn là tên Đông Phương Minh kia phụ trách nơi này.” Thiên Trạch Huân nói như thế, biểu cảm trên mặt cũng nhiều hơn mấy phần cảnh giác, “Đại ca, nếu anh có tiếp xúc qua với tên Đông Phương Minh kia, như vậy hẳn phải biết người đàn ông kia giảo hoạt tới mức nào chứ?”
“Người đàn ông kia chính là hồ ly thành tinh, cực kỳ khôn khéo.” Thiên Lạc nghĩ đến biểu cảm có thâm ý khác kia của Đông Phương Minh, hiển nhiên cũn cảm thấy chuyện này trở nên cực kỳ vướng tay chân.
“Đúng, Đông Phương Minh kia tuyệt đối là còn khó đối phó hơn trong lời đồn, đại ca anh đã có tiếp xúc với Đông Phương Minh kia, thì nên biết, đảo Cô Lang này, không phải muốn xông vào liền có thể xông vào, trong này liên quan đến Vân Long Đường, tổ chức này, ngay cả quân khu cũng tạm thời không có cách nào bắt bọn họ, Đông Phương Minh thân là cố vấn trong Vân Long Đường, đảo Cô Lang này đến cùng đáng sợ đến cỡ nào, hoàn toàn có thể tưởng tượng được, đại ca thực sự là không cần phải đi vào chỗ nguy hiểm đó.”
Thấy Thiên Lạc chỉ là nhíu mày, không nói gì, bên này Thiên Trạch Huân cũng không khỏi nhíu mày, “Đại ca, đến cùng là anh có lý do gì, cứ nhất định phải đi vào đảo Cô Lang này?”
Trầm mặc một chút, Thiên Lạc không biết rốt cuộc nên nói thế nào với Thiên Trạch Huân mới tốt.
Lý do mà lúc trước Hoàng Phủ Tú Tuyết rời khỏi, hiện tại còn không thể biết được, Thiên Dung Thiên nhiều năm như thế, vẫn luôn tìm kiếm Hoàng Phủ Tú Tuyết, nếu như cho anh biết Hoàng Phủ Tú Tuyết đang ở đảo Cô Lang, còn không biết sẽ ồn ào ra chuyện lớn gì.
Chớ nói chi là, đảo Cô Lang kia còn là địa bàn của Đông Phương Minh.