Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 177: Chương 177: Nụ hôn lơ đãng (3)




Bị Cố Kinh Thế á khẩu không trả lời được, Thiên Lạc không thể nói cô cảm thấy Cố Kinh Thế muốn giở trò lưu manh đi.

“Tôi có thể tự xoa, không phiền Cố thiếu tướng ra tay.” Thiên Lạc nói rất nhỏ, nếu nói to chút sẽ ảnh hưởng đến bụng, đau càng thêm lợi hại.

“Nếu cậu cảm thấy bây giờ cậu có thể đánh thắng tôi, liền tiếp tục phản kháng.” Cố Kinh Thế cường thế bá đạo, cứ thể duỗi tay nhẹ nhàng xoa bụng Thiên Lạc.

Tay Cố Kinh Thế hết sức ấm áp, nặng nhẹ vừa phải, thật sự có một chút thoải mái, giảm bớt đau đớn cho Thiên Lạc.

“Cố thiếu tướng, nếu anh không mặc quân trang, anh chính là một tên lưu manh.” Thiên Lạc cũng cảm thấy đau đớn giảm bớt không ít, như con tôm nhỏ rúc ở trên giường, tùy ý Cố Kinh Thế xoa bụng.

“Tôi cũng chỉ làm vậy với cậu.” Ánh mắt Cố Kinh Thế thâm thúy, làm người ta liếc mắt một cái nhìn không thấu cảm xúc.

Động tác của Cố Kinh Thế ôn nhu, khuôn mặt yêu nghiệt cách Thiên Lạc rất gần, bàn tay to còn đang xoa bụng Thiên Lạc.

Những lời này làm trái tim Thiên Lạc không chịu khống chế nhảy lên.

Không khỏi muốn hỏi Cố Kinh Thế có ý gì, Thiên Lạc còn chưa mở miệng, cửa phòng y tế đã bị người ta mở ra.

“Hẳn là bác sĩ tới……” Cố Kinh Thế nói như thế, nhìn về phía ngoài cửa, sắc mặt lại bỗng nhiên âm trầm, “Ai cho cô vào đây.”

Nếu là bác sĩ khẳng định Cố Kinh Thế sẽ không phản ứng như vậy.

Thiên Lạc cũng kéo mành rèm che giường ngủ ra.

Đầu tiên đập vào mắt Thiên Lạc chính là cặp đùi trắng nõn.

Chỉ thấy trước mắt một người mặc đồng phục y tá tình yêu, cúc áo trước ngực hận không thể bung ra, dùng sức đè ép một bộ ngực đầy đặn như ngọn núi nhỏ, làm người ta có thể nhìn thấy bên trong cô ấy mặc đồ trong suốt, váy cũng xẻ tà đến đùi, những gì nên nhìn và không nên nhìn đều không bỏ sót cái nào.

Thật khiến cô cay cả mắt.

Thiên Lạc thật sự cảm thấy vốn dĩ chỉ là bụng đau, hiện tại còn cảm thấy cay mắt.

“Cố thiếu tướng, là bác sĩ An nói người ta đến xem tình huống trước ~” Giọng của y tá nũng nịu, quả thật có thể chảy ra nước, vừa nói vừa ngường ngùng lắc lắc cơ thể quyến rũ của mình.

Đáy mắt Cố Kinh Thế nổi lên sự lãnh khốc cùng chán ghét rất rõ ràng.

Liếc mắt một cái liền nhìn ra cô y tá này là tới thông đồng với Cố Kinh Thế, Thiên Lạc nhìn dáng người nóng bỏng của y tá, mím môi không nói.

“Thiên Lạc, cậu cần cô ta sao sao?” Không cần nói liền cứ thế muốn đuổi cô gái chướng mắt ra ngoài.

“Vốn dĩ tôi cũng không có vấn đề gì lớn, tiêm một mũi giảm đau là được, cũng không cần bác sĩ An phải tới.” Thiên Lạc cũng nghe nói qua vị bác sĩ An kia, là quân y lợi hại quân khu hiểu cả Trung Y và Tây Y, Thiên Lạc lo lắng để bác sĩ kia khám sẽ bại lộ thân phận của mình, vẫn để cô y tá này tiêm thuốc giảm đau cho cô thì tốt hơn.

Tạm thời ngăn đau, ngày hôm sau Thiên Lạc sẽ không có việc gì.

“Tốt, xin chờ một lát.” Y tá như đặc biệt vội vã, lắc mông đi đến tủ thuốc lấy thuốc rồi cầm cồn đi tới, “Mời vươn tay ra.”

Mắt thấy ý tá mị nhãn như tơ hơi cong lưng, ngực hướng về phía Cố Kinh Thế, Thiên Lạc nhíu nhíu mi, trong lòng ẩn ẩn mấy phần không vui.

“Làm phiền nhanh một chút.” Thiên Lạc thúc giục nói.

“Nếu rất đau thì cứ nói, không bằng chờ bác sĩ lại đây chẩn bệnh xem như thế nào đi.” Cố Kinh Thế nói với Thiên Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.