Nhìn Thiên Lạc, khóe môi của An Liệt Dực rất nhanh đã cong lên thành một nụ cười.
Chợt giật mình, Thiên Lạc thầm nghĩ An Liệt Dực này không phải thực sự đã nhìn ra cô là con gái rồi chứ?
“Quả thật là vấn đề dạ dày, tôi kê thuốc giảm đau cho anh, anh uống xong nghỉ ngơi một lúc thì sẽ khỏe.” Biểu cảm trên gương mặt của An Liệt Dực vô cùng bình tĩnh, không hề có một chút kinh hoảng vì phát hiện Thiên Lạc là con gái.
Nhìn An Liệt Dực, Thiên Lạc híp mắt lại.
Cô không đoán được suy nghĩ trong lòng của An Liệt Dực này.
Nếu như thực sự là bệnh dạ dày, tên đàn ông này nên kê cho cô thuốc dạ dày, mà không phải là thuốc giảm đau, nhưng mà nếu như nhìn ra cô là con gái, tên đàn ông này tá nhỏi sao lại không nói ra?
Mà ngay vào lúc trong lòng Thiên Lạc đang hồi hộp, thuốc của An Liệt Dực đã kê xong rồi.
Cố Kinh Thế cũng rót nước ấm đến, Thiên Lạc nhanh chóng uống thuốc.
Y học thế kỷ 50 đã vô cùng tiên tiến, sau khi uống thuốc xong, rất nhanh đã có tác dụng.
Thiên Lạc cảm thấy có chút mệt mỏi, mơ màng buồn ngủ.
“Thuốc giảm đau này có tác dụng buồn ngủ nhất định, sau khi ngủ một giấc dậy thì có thể khỏe.” An Liệt Dực rất nhanh nói.
“Ngủ đi, tôi không để bất kỳ người nào đến gần căn phòng này.” Cố Kinh Thế nói với Thiên Lạc.
Ừ một tiếng, Thiên Lạc vốn dĩ đã bị cơn đau dày vò có chút mệt rồi, tối hôm qua lại thức cả đêm, lúc này dưới tác dụng của thuốc, rất nhanh đã nhắm mắt lại.
Thấy Thiên Lạc đã ngủ, y tá nhỏ kia cũng theo đó mà giảo hoạt đảo mắt, trong lòng cũng ngay lập tức xuất hiện chủ ý.
“Bác sĩ An, nơi này để tôi chăm sóc là được rồi, không phải anh còn có việc sao, hay là trở về trước đi.” Y tá nhỏ vô cùng niềm nở lộ ra nụ cười mỉm.
“Vất vả rồi, anh có thể về rồi.” Cố Kinh Thế cũng không muốn để người ngoài tiếp tục ở lại nơi này làm phiền Thiên Lạc nghỉ ngơi.
“Cố thiếu tướng khách sáo rồi, vậy tôi đi trước.” An Liệt Dực nói xong, nhìn Thiên Lạc đang nằm ngủ một lúc rồi lập tức quay người rời khỏi.
Bên này, Cố Kinh Thế chu đáo đắp chăn cho Thiên Lạc, không để cánh tay của Thiên Lạc lộ ra, tránh cho Thiên Lạc bị lạnh.
“Cố thiếu tướng...” Thiên Lạc đang ngủ, y tá nhỏ nhìn Cố Kinh Thế, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt thực sự nhìn thế nào cũng thật hoàn mỹ, “Cố thiếu tướng, người ta cảm thấy nóng quá.”
Y tá nhỏ nói xong, cởi từng cúc áo của mình, đồng thời cởi bỏ từng chút đồng phục y tá vốn đã không nhiều.
Trên gương mặt cũng tràn đầy mị hoặc, y tá nhỏ trước mặt giống như một hồ ly tinh mê hoặc lòng người, vừa cởi vừa nháy mắt với Cố Kinh Thế.
Chờ đến khi y tá nhỏ cởi hết đồng phục y tá, trên người chỉ còn lại nội y.
Y tá nhỏ thấy Cố Kinh Thế không có ý định từ chối cô ta rõ ràng, nhất thời còn tưởng cô ta đã thành công, vừa định yêu kiều bước đến, nhưng lại nhìn thấy Cố Kinh Thế cử động.
Bắt đầu từ khi nãy đã chưa từng nhìn qua y tá nhỏ ở trước mặt, giọng điệu của Cố Kinh Thế khá lãnh khốc, nhìn vào chiếc nhẫn trên tay mình ra mệnh lệnh, “Ngay lập tức phái người đến đây, nhớ là phải giữ yên lặng.”
“Vâng.” Chiếc nhẫn trên tay là máy gửi tin nhắn đơn giản, Cố Kinh Thế nói xong câu này chưa đầy mười phút, đã có người mở cánh cửa của phòng y tế ra.
Dựa theo yêu cầu của Cố Kinh Thế, những người này tuyệt đối giữ yên lặng, không hề phát ra tiếng động nào.
Những người đến là đội đặc chủng do Bưu Sơn và Tần Sơn chỉ huy, lúc này đều đang hùng hồn, dọa đến sắc mặt y tá nhỏ đều trắng bệch.