Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 183: Chương 183: Quân y An Liệt Dực (5)




Bên này, lúc Thiên Lạc tỉnh lại đã là nửa đêm.

Thuốc giảm đau mà An Liệt Dực kê vô cùng có tác dụng, Thiên Lạc khỏe lên không ít.

Mở mắt ra, Thiên Lạc nhìn thấy Cố Kinh Thế ở bên cạnh.

“Dậy rồi?” Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc, giọng nói trầm thấp dễ nghe.

“Ừ, Cố thiếu tướng, tôi đã không sao rồi, có thể trở về chưa?” Vẫn rất hiểu cơ thể của mình, Thiên Lạc biết hiện tại chỉ là đau bụng, một lát nữa nếu như máu chảy thành sông, thì thực sự không cách nào che giấu nữa.

“Không vội, nếu đã không sao, vậy thì chi bằng lấy thù lao của anh rồi hẵng đi.” Cố Kinh Thế nhìn sắc mặt của Thiên Lạc khôi phục lại hồng hào, đã biết Thiên Lạc nhất định đã khỏe nhiều.

“Người đứng sau Tần Phi Lãng không phải còn chưa bị bắt sao, tôi cũng có thể những được thù lao?” Đôi mắt chợt sáng lên, Thiên Lạc mang theo vài phần kinh ngạc nói.

“Nhiệm vụ lần này, là khống chế sự lây nhiễm của vũ khí sinh hóa, thêm vào đó tìm ra kẻ phản bội trong quân khu, hai việc này anh đều đã làm được, nên sẽ tính là anh đã hoàn thành nhiệm vụ.” Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc, “Nếu như anh không muốn, tôi cũng có thể mấy ngày sau mới đưa cho anh.”

“Muốn chứ muốn chứ! Sao lại không muốn, tôi vất vả suốt mấy ngày nay, đều là vì khoảnh khắc này!” Không cần cái gì cũng không thể không cần tiền, bụng của Thiên Lạc cũng không đau nữa, vén chăn lên mang giày vào, sau đó ngay lập tức cùng Cố Kinh Thế ra khỏi phòng y tế.

Vốn dĩ còn tưởng Cố Kinh Thế đưa mình đến viết chi phiếu là được, Thiên Lạc không ngờ Cố Kinh Thế có thể đưa cô đến phòng hội nghị.

“Chuyện lần này, Bạch sĩ quan cũng quản lý, nếu như anh không muốn gặp ông ta, có thể ở đây chờ tôi.” Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc nói.

“Cùng đi đi.” Cũng không có gì mà không gặp được, Thiên Lạc không sợ phải gặp vị Bạch sĩ quan này.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Thiên Lạc, khóe môi của Cố Kinh Thế cũng theo đó mà cong lên, sau đó đẩy cửa phòng ra.

“Kinh Thế, Thiên Lạc, nhanh nhanh nhanh, nhanh vào đây.” Bạch Tiếu Vân thấy Cố Kinh Thế và Thiên Lạc, thoáng chốc đã nở nụ cười.

Đáy mắt tỏa ra một chút ánh sáng không dễ bị người khác phát hiện, Thiên Lạc rất nhanh đã bình tĩnh ngồi xuống.

“Chuyện lần này, vất vả cho các anh rồi, đặc biệt là Thiên Lạc, tôi nghe nói những binh sĩ ở sở nghiên cứu đều được bảo toàn tính mạng, còn có thể dụ Tần Phi Lãng ra, đều là công lao của anh.” Bạch Tiếu Vân nhìn Thiên Lạc, ý cười trong đáy mắt càng sâu thêm, “Nếu như sau này Thiên Lạc anh có thời gian, hoan nghênh anh đến quân khu nhiều hơn để giúp đỡ, về mặt thù lao, chúng tôi đều rất dễ thương lượng.”

Thực lực của Thiên Lạc, Bạch Tiếu Vân đã nhìn thấy, nếu như có thể kéo Thiên Lạc vào trong quân khu, vậy thì đối với Bạch Tiếu Vân mà nói, cũng là một điều tốt.

Hoàn toàn không giống như lần trước không tín nhiệm Thiên Lạc, lúc này Bạch Tiếu Vân hoàn toàn mang dáng vẻ xem trọng Thiên Lạc.

Bạch Tiếu Vân thay đổi vô cùng lớn, nhưng Thiên Lạc lại không vì điểm này mà nổi giận.

Trên thế giới này người giống như Bạch Tiếu Vân đã quá nhiều rồi, chỉ cần thật sự chứng minh thực lực của bản thân, mới có thể dành được sự tôn trọng.

Thế giới này vốn dĩ đã là kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu, không thể chứng minh sự cường đại của bản thân, thì bị xem thường là đáng đời.

Ở kiếp trước cũng không hiếm gặp những người giống như Bạch Tiếu Vân, khóe môi của Thiên Lạc hơi cong lên một nụ cười, “Đây là lẽ đương nhiên, chỉ cần tôi có thời gian, lúc nào cũng sẽ sang đây.”

Biết Thiên Lạc là người hiểu chuyện, mọi người đều thấu trong lòng, những lời dư thừa Bạch Tiếu Vân cũng không cần phải nói quá nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.