Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 159: Chương 159: Thiên Lạc nguy hiểm (1)




“Anh điên rồi, như vậy chúng ta đều sẽ chết hết!” Tần Phi Lãng chợt ngẩn ra, sau đó nghiến răng nói, “Tư lệnh của quân khu chúng ta cũng đã bị sói ăn rồi, anh còn muốn ở lại nơi này? Cho dù anh không sợ chết, tôi cũng không thể để anh em của tôi tiếp tục ở lại nơi nguy hiểm này!”

“Nếu như không phải lúc nãy Thiên tư lệnh dụ bầy sói đi, bây giờ chúng ta đã chết rồi, còn nói chuyện rời khỏi.” Đôi mắt của Bưu Sơn cũng tỏa ra một tia giận dữ, “Đây là mệnh lệnh, trước khi Cố thiếu tướng ra chỉ thị, bất kỳ ai cũng không được rời khỏi.”

“Anh có bệnh à, tên yếu đuối đó sao có thể còn sống được!” Lúc này Thốn Thử cũng nhảy ra, vẻ mặt không vui, “Anh muốn chết, chúng tôi còn chưa muốn chết, tên Thiên Lạc đó không trở về nữa! Chỉ cần là người bình thường, đều không thể nào sống tiếp trong sự bao vây của bầy sói!”

Nghe Thốn Thử nói, Bưu Sơn trực tiếp bước lên trước, đạp một chân vào cằm của Thốn Thử!

“Hự!” Răng gãy khiến cả miệng trào ra đầy máu tươi, Thốn Thử thiếu chút nữa đã ngất xỉu, cơn đau ập đến, khiến Thốn Thử cảm giác cằm của hắn cũng sắp bị đá vụn rồi!

Động tác của Bưu Sơn vừa nhanh vừa mạnh, nháy mắt cũng tràn đầy sát khí lãnh khốc, “Trước khi tôi đến đây, Cố thiếu tướng đã hạ tử lệnh cho tôi, nếu như Thiên tư lệnh xảy ra chuyện gì, tôi không sống được, các anh, cũng phải chết cùng tôi!”

“Mệnh lệnh của Cố thiếu tướng...!” Tần Phi Lãng trong thoáng chốc biến sắc.

Trong quân khu ai lại không biết sự máu lạnh tàn độc của Cố Kinh Thế, phàm là mệnh lệnh của Cố Kinh Thế, bất kỳ ai cũng không thể vi phạm.

Người vi phạm, duy nhất chỉ có đường chết!

“Thiên tư lệnh không phải nhân vật bình thường, bầy sói lúc nãy chưa chắc có thể giết được anh ấy, các anh đều chờ đến khi Cố thiếu tướng đến đây mới hành động cho tôi.” Bưu Sơn nói xong, biểu cảm cũng lạnh đi một chút, “Đừng quên là, mạng của các anh, đều được Thiên tư lệnh cứu!”

Sau khi Bưu Sơn nói xong câu nói sau cùng, biểu cảm của mọi người có mặt ở đây đều bất giác nảy sinh sự biến đổi.

Nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy của Thiên Lạc quên thân mình mà cứu bọn họ, mọi người đều từ trong kinh hãi định thần lại, lúc này trong lòng đều có chút áy náy.

Thiên Lạc không quản thân mình để cứu bọn họ, bọn họ lại muốn chạy trốn, quả thật là quá khốn nạn!

“Khi nãy do tôi quá hoảng sợ, đã nói sai, Bưu Sơn sĩ quan có mệnh lệnh gì cứ nói đi, chúng tôi nhất định sẽ toàn tâm phối hợp, tìm kiếm Thiên tư lệnh.” Tần Phi Lãng cũng giống như đã định thần lại, ngay lập tức nói với Bưu Sơn.

“Đúng thế, chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ.” Những binh sĩ khác cũng vội vã nói theo.

“Tóm lại, liên hệ với Cố thiếu tướng trước, tất cả sự việc, đều chờ Cố thiếu tướng đến đây mới định đoạt.” Không thể tùy tiện xông ra cứu người như thế, hiện tại cả Mậu Sơn đều đã bị lây nhiễm, bây giờ bọn họ đi ra, không giúp đỡ được gì thì không nói, hoàn toàn đều là đi kiếm chết, điều này cũng nhất định là nguyên nhân mà Thiên Lạc bảo họ đứng tại chỗ cũ.

“Kiểm tra toàn diện, loại trừ những sinh vật bị lây nhiễm bên trong cổng phòng bị trước, sau đó kiểm tra cổng phòng bị, nói thế nào cũng có thể xuất hiện chuyện cổng phòng bị mất kiểm soát như lúc nãy.”

“Rõ!” Nghe Bưu Sơn nói, mọi người có mặt đều gật đầu tán thành, sau đó nhanh chóng làm theo lời căn dặn.

Mọi người đều rất nhanh đã bắt đầu bận rộn, chỉ có Thốn Thử ở bên kia đáy mắt phát ra một tia oán độc, đứng dậy, sau đó tìm lều bạt vắng người chui vào trong.

Không có tâm trạng quan tâm đến Thốn Thử, Bưu Sơn nhanh chóng liên lạc Cố Kinh Thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.