Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 193: Q.2 - Chương 193: Cổ Đại Quả chịu thua




"Ai là... huynh đệ của mày? Hà Đại Lực là cha nuôi của tao! Mày nói xem, chuyện này có quan hệ với tôi hay không?"

Tôi hung hãn nói.

Cổ Đại Quả thấy tình hình không phải tôi nói đùa với hắn, không khỏi có chút chột dạ nói:

"Huynh... Đại ca, vậy anh nói làm sao bây giờ sao..."

"Làm sao bây giờ? Trông mày như vậy, hóa ra mày cũng thông minh, nhưng người thông minh sẽ không che giấu như vậy Chúng tao đang làm gì, chẳng lẽ mày không biết hay sao?"

Sắc mặt của tôi không chút thay đổi nói.

Những người trước mắt này đang làm gì, Cổ Đại Quả tại sao có thể không biết!

Cho nên hắn vội vàng gật đầu, không dám nhiều lời.

"Nếu mày đã biết, thì tao cũng không nhiều lời nữa, ở đây có một tờ giấy, mày chỉ cần ký vào đây là được..."

Sau đó tôi nhìn đồng hồ một chút, nói với hắn:

"Bây giờ mới ba giờ rưỡi, ngân hàng vẫn chưa đóng cửa, mày gọi điện thoại cho người đem tiền tới vẫn kịp."

Nói xong tôi đem tờ giấy đã viết từ trước, ném cho hắn.

Cổ Đại Quả bị tôi nói tới mụ mị, tại sao lại có một tờ giấy ở đây? Nhưng mà hắn vẫn cẩn thận đón tờ giấy trong tay của tôi, khi nhìn thấy thì hắn đã giật mình, trên tờ giấy có viết, là hắn phải vô điều kiện trả lại vườn cây cho Hà Đại Lực, hơn nữa bồi thường cho Hà Đại Lực 3 vạn đồng tiền thuốc.

Cổ Đại Quả không chịu, kêu lớn:

"Chuyện này không bao giờ, tôi nói cho các người biết, đừng có ép người quá đáng! Nếu như ép người, thì cả hai cũng xong đời!"

"Ha ha! Cả hai cùng xong đời?"

Quách Khánh ở bên cạnh của tôi phá lên cười, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, nói:

"Mày còn tâm trạng làm bộ như vậy ư?"

"Làm bộ? Hừ! Tao nói cho mày biết, lão đầu tử nhà tao là trưởng thôn của Đông Hương trấn, nếu như mày làm gì tao, thì mày cũng chết!"

Cổ Đại Quả nói tới đây, dường như khôi phục lo lắng, lớn lối gầm hét lên.

"Vậy sao? Vậy thì tao cũng muốn nhìn xem hắn làm thế nào để chúng ta xong đời, 10 phút đồng hồ để hắn ký vào tờ giấy này, có vấn đề gì không?"

Tôi nhìn Quách Khánh nói.

"Có vấn đề."

Quách Khánh nói. Tôi vừa định hỏi có vấn đề gì, thì Quách Khánh đã tiếp tục nói:

"Đối với 1 người như hắn, thì 5 phút cũng là quá thừa rồi."

Tôi gật đầu nói:

"Vậy thì giao lại cho cậu, tớ đi ra ngoài chờ một lát."

Quách Khánh "Hắc hắc" gật đầu cười.

Tôi vừa mới mở cửa ra, thì trong phòng đã vang lên tiếng gào thét, tiếp theo là một loạt tiếng binh binh, ngay sau đó, cửa phòng đã mở ra, Quách Khánh cầm tờ giấy đi ra nói với tôi:

"Tiểu tử này đúng là không nên người, các huynh đệ còn chưa nóng người, vậy mà hắn đã ký, hiện giờ đang gọi điện thoại cho người nhà cầm tiền tới."

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay một chút, mới chỉ có 1 phút 20 giây, thì không khỏi lắc đầu, Cổ Đại Quả như vậy mà trở thành ác bá một địa phương, thật là quá buồn cười.

Sau 10 phút đồng hồ, có tiếng gõ cửa, một tiểu đệ của Quách Khánh nói:

"Ai vậy?"

"Đưa tiền !"

Ngoài cửa người đáp.

Tiểu đệ của Quách Khánh cũng không có suy nghĩ nhiều, khi mới mở cửa, đã có một đám tráng đinh cầm gậy gộc xông vào, hét lớn:

"Các người đã bị bao vây! Không muốn chết thì đem Quả ca thả ra, chúng ta sẽ tha chết cho!"

Tôi không khỏi tức cười, cái tên Cổ Đại Quả này đúng là cứng đầu, hắn lại dám gọi tráng đinh tới cứu!

Tôi nhìn mấy người này, trông không giống xã hội đen, mà lại như một số dân công trên công trường.

Nếu như là xã hội đen, hoặc là thủ hạ của Cổ Đại Quả, thì tôi sẽ cho thủ hạ của Quách Khánh đánh tới tàn phế, nhưng mà đám người này lại hoàn toàn vô tội, chỉ vì kế mưu sinh nên phải tới.

Rất có thể là Cổ Đại Quả gọi điện thoại cho quản đốc công trường, bắt bọn họ phải tới.

Cho nên tôi nhìn mọi người, nói:

"Tôi không cần biết là ai phái các người tới, nhưng các người đừng nên hồ đồ, các người chỉ biết dốc sức làm việc, nếu như có chuyện gì không may, thì gia đình sẽ sống sao đây, nói cách khác, hãy nghĩ tới người nhà của mình!"

Tôi nói những lời này, làm cho mấy công nhân hai mặt nhìn nhau, người đầu lĩnh kia suy nghĩ hồi lâu, thấy cũng có đạo lý, nhưng hắn đã nhận tiền bảo những người này ra ngoài đánh địch, cho nên sau khi suy nghĩ vẫn nói:

"Hừ, các người tưởng mình là ai? Chúng tôi có hơn 100 huynh đệ ở đây, chỉ bằng các người có thể dọa được hay sao!"

"Đúng vậy, các ngươi tưởng mình là người đặc biệt, có thể 1 đánh 10 hay sao?"

Một người khác ồn ào nói.

"Đúng vậy, làm gì phải sợ bọn họ..."

Người phía sau cũng phụ họa nói.

Tôi bất đắc dĩ thở dài, xem ra nếu không cho bọn họ nếm thử, thì họ sẽ không biết lợi hại! Cho nên thừa dịp cái tên đầu lĩnh kia còn chưa chuẩn bị, tôi vọt tới cướp lấy cái thiết côn, sau đó bẻ một cái, lập tức nó gãy làm đôi, cười nói:

"Một đánh 10 ư? Một đánh hai mươi còn được!"

Nói xong tôi trả lại cái thiết con cho người đầu lĩnh. Tất cả mọi người đều trợn mắt hắn mồm, người đầu lĩnh kia không tin, vội vàng dùng sức dẻ cây thiết côn, nhưng nó đâu có nhúc nhích! Đột nhiên, hắn ném thiết côn “bang” một tiếng trên mặt đất, hét lớn:

"Quái vật! Chạy mau, bọn họ là quái vật”.

Vốn những người khác còn đang kinh hãi, thấy người đầu lĩnh hét như vậy, lập tức không còn suy nghĩ được gì, vứt luôn vũ khí, chỉ trong nháy mắt trước cửa quán không còn một bóng người nào.

Tôi buông tay cười nói:

"Hóa ra dám người này lại dễ giải quyết tới vậy."

Một thủ hạ của Quách Khánh cũng nói:

"Đúng vậy, lão tổ... Lão đại gia, ngài dùng ma thuật biến thành như vậy hay sao? Đúng là quá trâu bò, sau này xin chỉ giáo cho tiểu đệ!"

Vừa nói, hắn đưa tay cầm lấy cái thiết côn trên mặt đất, chuẩn bị nghiên cứu, nhưng lập tức há to miệng, kinh ngạc nói:

"Không thể nào... Cái thiết côn này là thật!"

Ngoại trừ Quách Khánh, thì đám thủ hạ làm gì có ai biết tôi có dị năng, cho nên thấy tên thủ hạ kia nói vậy, lập tức vây quanh lại, sau đó thần sắc tỏ ra sùng bái, đến lúc này bọn họ mới hiểu được, tại sao lão đại của mình phải gọi người này là Lão đại, quả nhiên không phải người thường!

Tôi không để ý tới những người này đang kinh ngạc, xoay người đi vào trong phòng.

Cổ Đại Quả giờ phút này đang đắc ý nghĩ tới cảnh náo nhiệt, đột nhiên thấy tôi đi vào thì sợ hết hồn, trong lòng mắng thầm, cái tên Lý quản đốc này, tại sao hiệu suất lại chậm như vậy, mình thường xuyên giúp hắn tạo quan hệ, nhưng khi mình có chuyện, thì hắn lại bỏ mặc.

Nhưng mà ngoài mặt, hắn vẫn tỏ vẻ bình thản, nói:

"Vị đại ca này, anh có chuyện gì hay sao?"

Tôi cười một tiếng nói:

"Xem dáng điệu bình thản của máy, đúng là có cứu viện rồi?"

"Làm sao anh biết..."

Cổ Đại Quả thuận miệng nói.

Nhưng lập tức ý thức được có điều không đúng, nhưng lời đã nói ra rồi, chỉ còn kiên trì nói:

"Đúng thì thế nào! Nếu đã biết thì mau thả tôi ra, nếu như không, các người sẽ đẹp mặt, người tôi tìm tới đều là người liều mạng, có hơn 100 người đấy!"

"Cổ Đại Quả, mày thích đùa đấy, tao bảo mày tìm người đưa tiền tới, mà mày lại tìm tới hơn 100 dân công? Đúng là mày không muốn sống rồi?"

Tôi cười lạnh nói.

"Ngươi... Ngươi biết? Vậy.. bọn họ đâu rồi?"

Sắc mặt của Cổ Đại Quả lập tức chuyển sang màu đất.

"Bị dọa chạy rồi!"

Tôi nói:

"Vẫn là câu nói cũ, hôm nay nếu không đưa tiền, mày nhất định phải chết!"

Nói xong, tôi cầm di động của Quách Khánh ném tới trước mặt hắn, nói:

"Mày tự làm đi!"

Cổ Đại Quả bất đắc dĩ, chỉ đành phải cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số, nói:

"Lý quản đốc... Tôi là Cổ Đại Quả..."

Bên trong điện thoại lập tức truyền đến một đại tảng môn: "Cổ ca, thế nào, tôi có đủ nhanh không? Tôi đã làm việc thì anh yên tâm đi, sau này có gì thì nói với tôi"

Cổ Đại Quả nghe xong định phát tác, nhưng lập tức ý thức được tình cảnh của mình, cho nên xanh mặt nói:

"Người của mày đã chạy rồi, mau chuẩn bị 3 vạn đồng tới đây!"

"..." Đầu bên điện thoại kia không trả lời.

" Này..này?"

Cổ Đại Quả vội la lên:

"Nói chuyện đi!"

Điện thoại bị cúp, rồi tắt.

"Mẹ kiếp, thời điểm cần tới mình thì xưng huynh gọi đệ, nhưng lúc mình cần hắn thì chạy mất dép!"

Cổ Đại Quả cả giận nói.

Lại bấm liên tiếp mấy số điện thoại, những người ở đầu bên kia đều nói là không có tiền, sau đó cúp điện thoại. Cổ Đại Quả giận tới mức suýt nữa thì nổ phổi.

Trong lòng tôi cười lạnh, nhân duyên của tên Cổ Đại Quả này đúng là không bình thường.

"Tao đã cho mày cơ hội, vậy thì đừng trách tao nữa, Quách Khánh, biết làm thế nào rồi chứ!"

Tôi nhìn Quách Khánh đang đứng ở cửa, nói.

"Đợi một chút... Tôi gọi một cú điện thoại nữa!"

Cổ Đại Quả sợ hết hồn, vội vàng nói.

Cổ Đại Quả thấy người bên kia nhấc điện thoại, âm thanh run rẩy nói:

"Cha... con là đại quả..."

"Tiểu tử thúi, tao không phải cha mày!"

Người ở bên kia chỉ nói một câu như vậy, lập tức cúp điện thoại.

Cổ Đại Quả lúng túng vừa lại bấm số điện thoại cũ, người bên kia nói:

"Mày rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Cha... người đừng cúp điện thoại, con bị người ta bắt cóc, người đem 3 vạn đồng tới đây, nếu không con bị người ta hành hạ tới chết đấy!"

Cổ Đại Quả nói một hơi.

Người bên kia trầm mặc một lúc, nói:

"Mày không phải lại định lừa tiền tao hả? Không có 3 vạn đâu, mày chết đi thì tốt hơn!"

"Cha, con nói sự thật đó, người mau cứu con"

Cổ Đại Quả vội vàng nói:

"Con ở tiệm uốn tóc Tiểu Tình!"

"Nếu mày nói dối, để xem tao thu thập mày thế nào!"

Người ở bên kia nói xong, cúp điện thoại.

Cổ Đại Quả sắc mặt vô cùng lo lắng, lão đầu tử có tới cứu mình hay không còn chưa biết, thôi thì đành theo mệnh trời vậy.

Nhưng mà vận khí của Cổ Đại Quả quả nhiên là không tệ, không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa dồn dập, sau khi Quách Khánh ra mở cửa, thì có một đám công an cầm súng xông vào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.