Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 266: Q.3 - Chương 266: Gặp mặt Mạnh Thanh Thanh (2)




QUán café Côn Lôn sơn bình thường cũng không thiếu người giàu nhưng hiện giờ lại có một chiếc Roll-Royce “Ngân sắc thiên sứ” thì làm sao cho bảo vệ ở cửa sửng sốt, quản lý nhà hang thấy là Mạnh gia tới, vộ vàng tiếng ra nghênh tiếp.

Đoàn người Mạnh XUyên tới hơi sớm, lúc này mới chỉ là 9h10p Lưu CHấn Hải nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho tôi, lúc này tôi đang trong khách sạn xem báo, thấy vậy bèn đi thay quần áo.

Quản lý nhà hang dẫn đoàn người Mạnh Xuyên tới một vị trí tốt nhất, sua đó cung kính lui xuống, Mạnh Thanh Thanh trong long bắt đầu bối rối, lien tiếp nhìn ra phương hướng ngoài cửa, trong long bắt đầu cầu nguyện a di đà phật, mong cho tôi đi vào.

D(ợi nữa ngàu, Mạnh Thanh Thanh lo lắng không nhịn được nữa mượn lý do đi tới toilet, nàng không dám gọi điện thoại cho tôi bởi vì Mạnh Xuyên để phòng ngừa nàng chạy trốn, cố ý an bài một đám người hầu nữ đi cùng nàng.

Mạnh Thanh Thanh lấy điện thoại di động ra, gửi cho tôi một tin nhắn là tại sao tôi còn chưa tới, nếu không thì người khác tới trước mất.

Tôi trả lời nàng là lập tức tới ngay, Mạnh Thanh Thanh lúc này mới an tâm trở lại chỗ ngồi.

Đúng 9h30 tôi xuất hiện ở cửa quán café Côn Lôn sơn, tôi không có thói quen tới trễ, cũng không có thói quen tới sớn.

“Tiên sinh, xin hỏi mấy vị?” Tôi đi bộ tới, đương nhiên là không có đãi ngộ như đoàn người Mạnh XUyên, là có người tới đón rồi.

“Tôi đến tìm người” Tôi nhìn chung quanh phòng khách một chút, thì thấy Lưu Chấn Hãi và Mạnh Như Tùng, sau đó bước nhanh tới.

Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy tôi, tất nhiên là vui mừng. Trong khi đó sắc mặt của Mạnh XUyên sầm xuống, hắn không nghĩ tới là Mạnh Thanh Thanh lại gọi tôi tới.

Lúc này Mạnh XUyên bởi vì tức giẫn cùng bỏ qua chuyện Mạnh Như Tùng và Lưu CHấn Hải đang cười cười. Mạnh Xuyên trợn mắt nhìn tôi có chút tức giận nói: “Câu tới nơi này làm gì?”

Mạnh Thanh Thanh thấy tôi tới trong long lập tức an tâm, đứng dậy, chạy đến bên cạnh, như con chim nhỏ nép vào trong long của tôi, sau đó nhìn Mạnh Như Tùng nói:”Ông, đây là bạn trai của cháu, Lưu Lỗi.”

Lúc này đến phiêm Mạnh Như Tùng và Lưu CHấn Hải vô cùng kinh ngạc, hai lão đầu này đều cả kinh há to miệng, trợn mắt nhìn chúng tôi không nói nên lời.

Mạnh Thanh Thanh cho rằng ông mình là tức giận vươn cổ lên nói: “Ông, tự do yếu thương ông không được càn thiệp vào chuyện của cháy!”

“Tự do yêu thương? Tốt , tốt, ông không can thiệp….” Mạnh Như Tùng tròng mắt tý nữa thì văng ra, vun vào không được, can thiệp làm cái gì?

Mạnh Thanh Thanh thấy ông mình nói liện tục ba chứ tốt, còn tưởng rằng ông mình bị chọc tức, nên cũng không dám nói gì.

Tôi thấy Mạnh Thanh Thanh ăn mặc trang phục kỳ quái, thì có chút không hiểu, những cô gái bên cạnh tôi toàn là những tiểu thư khuê các, còn chua thấy ai ăn mặc như vậy. Mạnh Thanh Thanh mặc kiểu này vừa có chút bướng bỉnh lại vừa có chút xinh đẹp, trng nhất thời làm tôi ngẩn ngơ.

“Thanh Thanh, em hôm nay rất đẹp” Tôi cười nhìn Mạnh Thanh Thanh nói.



“Thật không?” Mạnh Thanh Thanh ngại quá cúi đầu, đỏ mặt nhăn nhó nói.

L6u Chấn Hải nghe thấy tôi nói vâu này, đắc ý nhìn Mạnh Như Tùng liếc mắt, ý của ánh mắt này chính là, ông thấy tôi nói không sai chứ, cháu trai của tôi nhất định thích trang phục của cháu gái ông!

Thế nhưng Mạnh Xuyên lại đang tức giận tới mức sôi lên, thấy tôi và Mạnh Thanh Thanh dám ở chỗ này liếc mắt đưa tình, coi hắn như không tồn tại thì nổi giận: “Tiểu tử, cậu rốt cuộc tới làm gì, không biết hôm nay Thanh Thanh phải gặp mặt một người khác hay sao?”

“Cháu biết, vậy nên hôm nay cháu mới tới đây, hôm nay cháu với Thanh Thanh gặp mặt!” Tôi nói ra câu này, bao gồm cả Mạnh Như TÙng và Lưu CHấn Hải đều nở nụ cười, hai người bọn họ đều là lãu nhan thành tinh, đương nhiên là nhìn ra chuyện gì nên hứng thú thì nhìn sự tình phát triển.

“Cậu!” Mạnh Xuyên nghe tôi nói như vậy, càng thêm tức giận, liếc mắt nhìn con gái rèn sắt không thành thép của mình, trng long thầm than, đúng là con gái đại bất trung.

“Nhạc phụ đại nhân, ngài đừng có nóng giận” Tôi cười nói.

“Ai là nhạc phụ của cậu?” Mạnh Xuyên hừ nói.

“bây giờ không phải nhưng một lát nữa thì phải!” Tôi nói một câu hai nghĩa.

“Hừ! Cậu đừng mơ, Thanh Thanh đã được gả cho người khác rồi!” Mạnh Xuyên nói.

“Người khác?” Tôi dở khóc dở cười, lẽ nào còn có người nữa? Hiển nhiên là không phải. Chỉ có Mạnh XUyên không biết mà thôi, nên tôi dõng dọc nói ”Nhạc phụ.. A, bác Mạnh, bác cũng nhìn thấy, quan hệ giữa cháu với Thanh Thanh đã như thế này rồi, nàng đã là nữ nhân của cháu, cháu không cho phép nàng cưới người khác.”

Mạnh Thanh Thanh nghe tôi nói như thế trên mặt hồng đến độ muốn chảy ra, nhưng mà vẫn nhìn tôi cỗ vũ, bởi vì … nàng đúng là muốn kết quả này.

Mạnh Xuên nghe tôi nói như vậy, thì khuôn mặt tái đi, tức giận chỉ vào Mạnh Thanh Thanh mắng: “con đúng là không biết hỗ thẹn, thể diện của gia đình đã bị con làm hỏng hết rồi!”

“ba!” Một cái tát đánh vào trên mặt Mạnh Xuyên, Mạnh Xuyên ngạc nhiên nhìn lão gia tử của mình, cha mình làm gì vậy? Chẳng lẽ mình dạy con gái cũng là sai?

Mạnh Xuyên còn muốn nói, chợt nghe Mạnh Như Tùng khiển trách: “Mày mới làm mất thể diện, làm trò trước mặt thong gia, vậy còn ra thể thống gì nữa!”

“Dạ, cha, con sai rồi” Mạnh Xuyên từ nhỏ đã không dám trái ý của Mạnh Như Tùng, nên đành chấp nhận kết hôn cùng với một nữ nhân không yêu. Lúc này Mạnh Xuyên cúi đầu, giống như một người đã làm sai, đợi Mạnh Như Tùng răn dạy.

“D(ược rồi được rồi, mắng một hai câu là được rồi, cũng tại thằng nhóc này vô thanh vô tức đoạt cháu gái của ông tới tay!” Lưu Chấn Hải nhìn Mạnh Như Tùng khoát tay áo nói.

Mạnh Xuyên nghe được Lưu Chấn Hải nói như thế, còn tưởng rằng hắn đang nói mát mình, không khỏi xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ nào đó tiến vào. Nhưng mà câu nói tiếp theo của Mạnh Như Tùng lại làm cho hắn như lọt vào sương mù!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.