Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 319: Q.4 - Chương 319: Giống nhau (1)




"Lưu Lỗi... Hôn em..."

Ngô Huỳnh Huỳnh hai tay loạn bắt, trong miệng lẩm bẩm nói.

Tôi thấy Ngô Huỳnh Huỳnh như vậy, biết nàng đã động tình, vội vã đứng dậy nồng nhiệt hôn lên miệng của nàng.

Hai cái lưỡi nóng bỏng quyện vào với nhau, không ngừng cố sức nuốt lấy đối phương, hạ thân nóng bóng, sớm bị dục hỏa của Ngô Huỳnh Huỳnh thiêu đốt!

Thế nhưng Ngô Huỳnh Huỳnh đâu có kinh nghiệm với chuyện này, bình thường nàng như trẻ con, trong đầu không có chút hiểu biết nào cả.

Ngô Huỳnh Huỳnh không biết làm sao, chi thấy toàn thân mình ngứa ngáy khó chịu, nhất là phía dưới như có kiến bò, ngứa ngáy không ngừng cọ cọ hai chân vào với nhau.

Điều duy nhất nàng có thể làm, là không ngừng hôn môi của tôi điên cuồng mà hôn môi! Thế nhưng nó lại không giảm cảm giác ngứa, mà lại càng làm tăng thêm!

"Em...em thật là khó chịu..."

Ngô Huỳnh Huỳnh ô ô nói.

Tôi đã sớm nhận ra hiện tượng của Ngô Huỳnh Huỳnh. Đây là lần đầu tiên của Ngô Huỳnh Huỳnh, tôi không muốn mang lại cho nàng sự đau đớn quá độ.

Chỉ có khiêu khích dục vọng của nàng tới cực hạn, điều đó mới làm giảm sự đau đớn của nàng!

Mà lúc này, Ngô Huỳnh Huỳnh không nghi ngờ gì nữa, đã tới biến giới của sự bạo phát...

Tất cả. Không cần ngôn ngữ, chỉ có tiếng rên rỉ và dục vọng tự nhiên! Đây tuy rằng là lần đầu tiên của Ngô Huỳnh Huỳnh, thế nhưng nàng không xấu hồ chút nào!

Một...điểm khác chính là, bản thân Ngô Huỳnh Huỳnh rất thoải mái, nàng cho rằng, trước mặt của người yêu thì cứ thoải mái thể hiện, lúc này con hư tình giả ý làm cái gì nữa!

Tiêng rên rỉ cuồng dã của Ngô Huỳnh Huỳnh đã đem chúng tôi tới biên giới của sự hoan lạc vô cùng.

Sau cuộc mây mưa, Ngô Huỳnh Huỳnh ngủ thật say. Thấy nàng ngủ ngon như vậy, tôi cũng không quấy rối nàng làm gì.

Sau đó tôi đem quần áo giặt sạch một lần, dùng dị năng hong khô tất cả, rồi phủ lên người của nàng.

Sau khi vận động kịch liệt, tôi sợ nàng bị cảm lạnh, dù sao thì tố chất thân thể của tôi cũng mạnh hơn người thường, mặc một chiếc nội khố, cũng có thể được.

Ở cùng một sơn động, lại là nơi đính ước của tôi với hai cô gái, xem ra tôi đúng là có duyên với nơi này!

Nhìn đốm lửa ma chơi cách đó không xa tôi không khỏi nghĩ tới lần trước khi tôi với Vi Nhi ở trong động này, ngoài đốm lửa ma chơi, còn có một bộ xương khô, chờ chút...bộ xương khô?

Lần này tôi tới đây không phải là tìm một sơn động có bộ xương khô hay sao? Lẽ nào chính là cái sơn động này!

Nghĩ tới đây, tôi vội vàng đi tới chỗ đám lửa ma chơi! Lần trước do trời tối, tôi không tỉ mỉ tìm kiếm xem trong đống xương khô có những gì!

Sau khi tới trước mắt đống xương, tôi vội vàng dùng hỏa hệ dị năng, soi sáng xung quanh, tìm kiếm một lần.

Sau khi tỉ mỉ xem xét, tôi lại càng khẳng định, trên thế giới này có nhiều chuyện trùng hợp! Văn tự.

Nhìn văn tự trên vách tường, tôi đã hiểu, đây đúng là nơi mà năm đó mấy người Lưu Chấn Hải đã tới!

Thế nhưng không biết vì sao, lộ tuyến của sơn động lại khác hẳn với điều mà Lưu Chấn Hải nói?

Chẳng nhẽ qua nhiều năm như vậy, dãy núi này đã phát sinh biến hóa...

Dãy núi biển hóa, được rồi, tôi nhớ là khi tôi còn nhỏ, thành phố Tân Giang có xảy ra động đất, tuy không phải lớn, nhưng cũng làm cho một số dãy núi phát sinh biến hóa!

Đương nhiên, việc này, tôi cũng không cần thiết phải làm rõ.

Nhờ vào ánh lửa, tôi đọc lại nội dung văn tự trên tường, nhưng làm cho tôi thất vọng là, điều này cũng không khác gì so với việc Lưu Chấn Hải tự thuật!

Sau khi xem xét nửa ngày, cũng không phát hiện thêm được đầu mối gì nữa xem ra mấy người Lưu Chấn Hải đã tìm hết rồi!

Trước khi tới đây, tôi còn mong muốn sẽ tìm được đầu mối mới, thế nhưng nó lại khiến tôi thất vọng!

Tôi thở dài một hơi, nếu như bởi vì lần động đất kia mà dãy núi có biến hóa, vậy thì địa điểm trên bản đồ cũng sẽ thay đổi theo, mọi chuyện cũng không còn chính xác như xưa nữa!

Nếu muốn tìm đến chỗ bảo tàng này, thì đây quả thực là một việc vô cùng khó khăn.

Tôi một lần nữa nhìn vào văn tự trên tường, thấy không có gì khác biệt, tôi bèn đưa tay sờ vào nó, thì thạch phấn rơi xuống lả tả.

Giữa lúc tôi đang muốn hủy đống hài cốt này, thì trong sơn động truyền đến tiếng kêu kinh khủng của Ngô Huỳnh Huỳnh:

"Lưu Lỗi! Lưu Lỗi, anh ở đâu rồi?"

Tôi không kịp xử lý đống hài cốt, vội vã bước nhanh tới chỗ của Ngô Huỳnh Huỳnh.

Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này đang hoảng sợ ngồi trên đất, nhìn ra xung quanh.

"Làm sao vậy!"

Tôi vừa chạy vừa hô.

Ngô Huỳnh Huỳnh thấy tôi, trên mặt vui vẻ, nhưng lại cảm thấy mình ủy khuất, khóc òa lên.

" Em làm sao vậy, đừng khóc, có chuyện gì thì từ từ nói!"

Tôi hoảng sợ, vội vã ôm lấy nàng an ủi!

Hóa ra, tuy rằng vừa rồi Ngô Huỳnh Huỳnh đang ngủ, thế nhưng dù sao tuổi nàng vẫn rất còn trẻ, từ nhỏ đã được huấn luyện theo kiểu quân đội, nên thể lực khôi phục rất nhanh.

Ngô Huỳnh Huỳnh đang mơ một giấc mộng đẹp, nàng mơ nàng đã gia nhập vào đại gia đình của tôi. Chủ Nhật, nàng và Triệu Nhan Nghiên các nàng cùng nhau đến siêu thị mua sắm!

Ngô Huỳnh Huỳnh quả thực hạnh phúc muốn chết! Cho nên khi nàng tỉnh lại đương nhiên là muốn có tôi ở bên cạnh!

Nhưng khi nàng nhìn chung quanh phát hiện không thấy tôi, thì trong nội tâm đã bao phủ sợ hãi, lẽ nào vừa rồi chỉ là một giấc mộng? Tất cả đều là tự mình huyễn hoặc mình? Đều là giả? Thất vọng, uể oải làm cho Ngô Huỳnh Huỳnh sợ hãi vô cùng!

Ngô Huỳnh Huỳnh tuy rằng còn trẻ, nhưng mà cũng không ngốc, sau một lúc, nàng thấy được, đây không phải là một giấc mộng, bởi vì nàng còn ở trong sơn động, hạ thân vẫn còn cảm giác đau, như vậy thì tất cả đều là sự thực!

Hiện tại, Ngô Huỳnh Huỳnh còn phiền não hơn so với lúc trước! Thậm chí nàng sợ hãi, nàng thấy tôi vô thanh vô tức biến mất, nàng tưởng tôi chạy trốn!

Cho nên khi Ngô Huỳnh Huỳnh nhìn thấy tôi xuất hiện thì ủy khuất lệ rơi đầy mặt:

"Lưu Lỗi chết bằm, Lưu Lỗi hư hỏng. Anh vừa rồi làm gì, tại sao không ở bên cạnh em, em còn sợ anh bỏ em, làm em sợ muốn chết!"

Tôi biết, nữ nhân sau lần đầu tiên tỉnh lại, nếu không thấy người yêu, thì tâm tình vô cùng không tốt.

"Sao có thể như vậy chứ, anh chỉ đi xung quanh nhìn một chút xem có đường nào ra ngoài hay không!"

Tôi lấy tay lau nước mắt cho Ngô Huỳnh Huỳnh, cười nói:

"Hơn nữa sao anh có thể bỏ em được chứ?"

"Sao lại không, đã nhiều lần anh đáp ứng em rồi, nhưng lại lỡ hẹn, khiến cho ở trong lòng em vô cùng thất vọng!"

Ngô Huỳnh Huỳnh chu cái miệng nhỏ nhắn thở phì phì nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.