Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 310: Q.4 - Chương 310: Khúc mắc của Diệp Tiêu Tiêu (2)




Mùa hè, mặc quần áo vốn ít. Nhất là khi cái váy của Diệp Tiêu Tiêu, tôi chỉ đon giản là đem nó lột xuống. Trong khi áo ngực của Diệp Tiêu Tiêu, đã bị tôi cởi ra từ trước rồi.

"Có đau không?"

Khi tôi tiến nhập vào trong thân thể của Diệp Tiêu Tiêu, thì tôi chẳng có cảm giác gì khác so với trước kia, cảm giác đâu có giống so với người đã sinh con!

Tuy rằng tôi biết đây không phải là lần đầu tiên, hơn nữa nàng đã trải qua sinh nở, nhưng mà tôi biết, Diệp Tiêu Tiêu, vẫn có một chút đau đớn.

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi quan tâm tới nàng, trong lòng rất là ngọt ngào, đồng thời lại càng tin tưởng hơn, là tôi không chỉ mê luyến thân thể của nàng!

Diệp Tiêu Tiêu mỉm cười lắc đầu, nhẹ giọng nói:

"Không sao cả."

Sau khi nghe thấy Diệp Tiêu Tiêu trả lời, tôi mới chậm rãi chuyển động, Diệp Tiêu Tiêu cũng dần dần phối hợp!

Tôi không nghĩ tới nơi đó của Diệp Tiêu Tiêu lại chặt tới như vậy, nên chỉ trong một thời gian ngắn, tôi đã hạ cờ.

"Tại sao lại lâu như vậy, anh muốn làm chết em hay sao!"

Diệp Tiêu Tiêu thở hổn hển, lười biếng nằm ở trên vai tôi, có chút u oán nhìn đồng hồ treo tường, nói:

"Tận nửa tiếng đồng hồ!"

"Lâu như vậy sao?"

Dường như rất nhanh mà? Tôi có chút xấu hồ cười cười.

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi như vậy, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, trong lòng tối sầm lại:

"Lão công, nơi đó của em có phải là rất rộng không..."

"Rất rộng?"

Tôi sửng sốt, vậy mà còn gọi là rất rộng hay sao? Thiếu chút nữa thì bó chết tôi rồi!

"Lão công, xin lỗi, em đã tận lực... lúc nãy là em liều mạng khép chân... Thế nhưng cảm giác rất mạnh mẽ, em không có cách nào khống chế mình cả... sau này em sẽ tận lực khống chế mình..."

Diệp Tiêu Tiêu có chút buồn bã nói.

"Cái gì? Em cố sức?"

Tôi bây giờ mới hiểu vì sao mình hạ vũ khí nhanh như vậy! Hóa ra là nàng cố ý! Điều này làm cho tôi không khỏi buồn bực:

"Em cố sức như vậy làm gì?"

"Em... Em nghe người khác nói, phụ nữ sinh con xong, thì nơi đó rất rộng... em sợ cảm giác của anh không tốt, sau này không thích em nữa, nên em mới... Thế nhưng vẫn không có hiệu quả gì cả, trên mạng nói, nam nhân chỉ chừng 10 phút là xong hay sao?"

Diệp Tiêu Tiêu ấp a ấp úng nói.

"Hóa ra là như vậy!"

Tôi yêu thương, kéo Diệp Tiêu Tiêu vào trong lòng, nói:

"Nha đầu ngốc! Mỗi người đều không giống nhau, tại sao em có thể tin những điều trên mạng chứ? Lúc nãy anh còn đang bực vì tại sao em lại chặt như vậy, đồng thời còn chặt hơn so với mấy nha đầu kia! Hóa ra là em cố ý! Tiêu Tiêu, lần sau em đừng như vậy, lúc bình thường lão công của em có thể kiên trì một hai tiếng đồng hồ, em tước vũ khí của anh nhanh như vậy, em tính xem, anh lấy cái gì thảo phạt Nhan Nghiên và các nàng bây giờ!"

Diệp Tiêu Tiêu nghe tôi nói tới câu "thảo phạt tập thể", lúc đầu còn không hiểu, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, thì hiểu ra điều then chốt!

Nên nàng mới gắt giọng:

"Thảo phạt thì thảo phạt, sau này mỗi lần em đều như vậy, xem ra lấy cái gì mà làm thỏa mãn các nàng!"

"Đừng mà!"

Tôi cả kinh, nếu như vậy, chẳng phải là làm mâu thuẫn gia đình hay sao!

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi khẩn trương như vậy, thì bật cười nói:

"Chỉ đùa anh thôi, làm như vậy thì em mới là người chịu khổ, cảm giác mãnh liệt như vậy, em chịu không thấu! Lúc nãy bị anh làm cho.... cao trào nhiều lần, em cố chịu để phối hợp với anh đó thôi!"

"Cô Diệp thật là lợi hại, sau này mấy chị em chúng em chắc phải ở phòng không rồi!"

Thấy có tiếng người nói, Diệp Tiêu Tiêu hoảng sợ, khi ngẩng đầu nhìn lên, thì không biết Triệu Nhan Nghiên đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào, đang cười hì hì nhìn nàng!

"A!"

Diệp Tiêu Tiêu kêu một tiếng sợ hãi, vội vã lấy ta che ngực!

Lúc nãy do chúng tôi quá hưng phấn, nên ngay trên ghế salon thực hiện xong cuộc hành trình vĩ đại, lúc này Diệp Tiêu Tiêu mới phát hiện, hóa ra vẫn đang ở trong phòng khách!

"Được rồi, Nhan Nghiên, em đừng đùa chị Diệp của mình nữa, không biết hôm qua ai nói, có chị Diệp tới, em mới được nghỉ ngơi hai ngày!"

Tôi lắc đầu nhìn Triệu Nhan Nghiên cười khổ nói.

Triệu Nhan Nghiên nhìn chúng tôi làm mặt quỷ, nói:

"Ha ha, lão công, chị Diệp, hai người tiếp tục đi, em đi ngủ!"

Nói xong xoay người trở về phòng.

Diệp Tiêu Tiêu bị hoảng sợ không nhẹ, Triệu Nhan Nghiên mặc dù là học sinh của nàng, nhưng lại là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, là người đứng đầu hậu cung!

Nếu như bị Triệu Nhan Nghiên oán giận, Diệp Tiêu Tiêu đúng là không biết làm gì.

Cho tới khi Triệu Nhan Nghiên đi rồi, Diệp Tiêu Tiêu vẫn chưa yên tâm hỏi:

"Lão công, anh nói, Nhan Nghiên có trách chúng ta hay không?"

"Đoán mò gì thế, Nhan Nghiên tính tình rất tốt, nàng là học sinh của em, em còn không biết hay sao? Nàng chỉ đùa với em thôi, em không thấy, nàng chủ động mang Tiểu Diệp Tử đi ngủ, chính là sáng tạo cơ hội cho chúng ta đấy?"

Tôi cười nói.

Diệp Tiêu Tiêu gật đầu, ngẫm lại thì đúng như vậy, xem ra mình nghĩ quẩn rồi! Nhưng mà nghĩ mình không mặc quần áo, bị học sinh của mình nhìn hết, thì đúng là có chút xấu hổ:

"Anh thực đáng trách, ở chỗ này làm em như vậy, Nhan Nghiên sẽ cười và trách em là chiếm dụng phòng công!"

"Tiêu Tiêu, em nghĩ nhiều rồi, Nhan Nghiên sao có thể cười em cơ chứ? Các em đều là vợ anh, đều là người một nhà, có cái gì mà cười cơ chứ!"

Tôi thấy nàng ngại ngùng, vội và nói.

"Nhưng như vậy thì cũng rất ngại..."

Diệp Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói.

"Nếu như vậy, vậy thì anh nói cho em biết một bí mật!"

Tôi nằm kề sát vào tai Diệp Tiêu Tiêu, nói nhỏ:

“…”

"Ngủ cùng một giường?"

Diệp Tiêu Tiêu kinh hô:

"Tại sao anh có thể hoang dâm như vậy!"

"Hắc hắc, đông người thì mới làm tăng tình cảm của mình!"

Tôi cười nói:

"Sau này em cũng như vậy mà thôi!"

"Em không cùng anh hoang đường như vậy đâu!"

Diệp Tiêu Tiêu liếc mắt một cái, lập tức lắc đầu.

"Điều này không phải do em, em sẽ được người khác chiếu cố đặc thù!"

Tôi nhéo nhéo bộ ngực Diệp Tiêu Tiêu nói.

"A!"

Diệp Tiêu Tiêu duyên dáng kêu to một tiếng:

"Đừng làm loạn nữa, mau ôm em vào phòng ngủ, chẳng nhẽ chúng ta ngủ ở chỗ này!"

Tôi cười hắc hắc, ôm Diệp Tiêu Tiêu đi vào một gian phòng.

"Lão công, em có thể nói với anh một chuyện không?"

Diệp Tiêu Tiêu do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng nói.

"Chuyện gì vậy?"

Tôi cười:

"Tiêu Tiêu, bằng vào quan hệ của chúng ta, mà phải khách khí như vậy sao, em có việc gì cứ nói đi! Nhớ kỹ, em là lão bà của anh, quan hệ giữa chúng ta là bình đẳng!"

Diệp Tiêu Tiêu cũng cười, có thể nhận ra, nàng rất vui vẻ:

"Kỳ thực lúc nãy ở trên đường em đã nghĩ tới, nhưng không biết mở miệng như thế nào."

"Tiêu Tiêu, có chuyện gì em nói đi, tại sao lại ấp úng như vậy, định làm cho anh tức giận hay sao!"

"Là chuyện này... "

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi vô cùng chú ý tới nàng, sau đó mới lên tiếng:

"Em định mang anh và Tiểu Diệp Tử về nhà gặp cha mẹ em..."

"Cái gì? Em nói là gặp bác Diệp?"

Tôi sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Tiêu Tiêu lại nói chuyện này!

"Sao vậy? Lão công, nếu như anh thấy khó, thì thôi vậy!"

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi giật mình, cho là tôi không muốn!

"Không phải, anh chỉ kinh ngạc, tại sao em lại có ý nghĩ này, ha hả, anh muốn còn không được nữa là!"

Tôi vội vàng giải thích.

"Kỳ thực, em đã nói với cha mẹ em là, Tiểu Diệp Tử là con nuôi, nhưng càng lớn, thần thái và cử chỉ của Tiểu Diệp Tử càng giống em, hơn nữa tình cảm của em với nó thân mật như vậy, thì đương nhiên không phải là con nuôi! Cha mẹ em chắc cũng nhận ra, chuyện Tiểu Diệp Tử là con của em, chẳng qua họ chỉ cho em thể diện, không vạch trần mà thôi!"

Diệp Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nói:

"Em không muốn để họ nghi ngờ nữa, dù sao Tiểu Diệp Tử cũng là cháu ngoại của họ, em muốn anh về cùng với em, nói rõ chuyện chúng mình, không làm mọi chuyện phúc tạp thêm nữa!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.