Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 33: Q.1 - Chương 33: Mã hóa




Sau khi ăn xong, Triệu Quân Sinh gọi một mình tôi vào thư phòng, nhất định là có chính sự cần bàn.

Mẹ của Triệu Nhan Nghiên cũng thức thời, kéo Triệu Nhan Nghiên tới 1 căn phòng nhỏ, không biết để làm gì.

"Tiểu Lưu, ngày hôm qua sau khi cháu đi, trong công ty đã mở 1 cuộc thảo luận về phần mềm của cháu, tất cả mọi người đều cho rằng phương pháp đánh máy này rất có tương lai, vấn đề thông dụng không cần phải bàn tới nữa. Nhưng mà cháu có nghĩ tới việc, phần mềm vi tính ở nước Z không giống với nước ngoài, có một vấn đề nghiêm trọng."

Triệu Quân Sinh nói tới đây,đôi lồng mày hắn nhăn lại 1 chút.

"Chú muốn nói tới vấn đề phần mềm lậu hay sao?"

Tôi lập tức đoán ra được ý nghĩ của Triệu Quân Sinh, phần mềm lậu, không chỉ là nỗi lo của thập kỷ 90.

Ở kiếp trước, tôi cũng phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng này, thậm chí còn kinh khủng hơn, vì có internet, phần mềm lậu bán đầy trời.

"Đúng vậy. Hiện nay, đối với việc hành nghề máy tính ở nước Z, thì vấn đề bản quyền tương đối kém, ngay cả phần mềm W PS(Photoshop) ở cung thiếu nhi, chú nghĩ nó cũng không phải chính bản."

Triệu Quân Sinh sầu lo nói.

"Ha hả, cái vấn đề này cháu đã sớm nghĩ tới rồi, Chú Triệu, chúng ta có thể đem phần mềm máy tính mã hóa!"

Tôi lập tức đem biện pháp của kiếp trước nói ra.

"Mã hóa? Chú có nghe nói qua, ở mỗi phần mềm đều có 1 loại mã hóa, khi khởi động phần mềm máy tính, nó sẽ hiện lên mấy dòng chữ bắt điền mấy mã số, nếu như điền sai thì phần mềm không cách nào vận hành, ý của cháui có phải là nói tới vấn đề này?"

Triệu Quân Sinh hỏi.

"Chú Triệu, cái mà người nói chỉ là 1 loại, đây là phương thức tương đối lạc hậu rồi!" Tôi nói.

"Chú cũng cảm thấy, mã hóa như vậy không đạt tới mục đích của mình, khi người dùng muốn có, chỉ cần đem nó sao chép, cho dù không có mã số thì người cùng 1 đơn vị cũng có thể sử dụng chung 1 cái mã."

Triệu Quân Sinh gật đầu nói: "Chẳng lẽ cháu có chủ ý tốt hơn?"

"Đúng, Chú Triệu, chúng ta có thể dùng hình thức đăng ký mã để tiến hành mã hóa!"

Tôi nói.

"Đăng kí mã? Đăng ký mã là gì?"

Triệu Quân Sinh kỳ quái hỏi.

Ai! Xem ra người năm 1994 không có ai biết tới phương pháp này! Cho nên tôi giải thích:

"Ý của cháu chính là, mỗi bộ phần mềm sẽ hoạt động có thể hoạt động trên nhiều loại máy khác nhau, chúng ta có thể thông qua ID mà khác hàng đăng ký, để gửi mật mã cho họ, được gọi là Đăng ký mã, người sử dụng có mật mã ta giao cho họ mới có thể sử dụng phần mềm."

"Chủ ý này thực quá tuyệt. Tiểu Lưu, tại sao cháu có thể nghĩ ra được?"

Triệu Quân Sinh hưng phấn nói. Vấn đề phức tạp mà hắn đang suy nghĩ, lại bị tôi dễ dàng giải quyết.

Tôi lắc đầu, tôi cũng chỉ đem kinh nghiệm kiếp trước nói ra mà thôi, không bao lâu nữa, cái phương pháp này sẽ thịnh hành trên toàn cầu.

"Cháu chỉ bất chợt mới nghĩ ra thôi ạ !"

Tôi đáp cho có lệ.

"Bất chợt nghĩ ra? Tiểu Lưu, cháu có biết hay không, nếu như chúng tôi tiếp tục sáng chế ra phương pháp đăng ký mã này, chỉ riêng kỹ thuật mã hóa đã kiếm không ít tiền! Xem ra ta nói thực không sai, con gái của chúng ta tìm được 1 mỏ vàng rồi!"

Triệu Quân Sinh cao hứng nói.

"Hắc hắc."

Tôi khiêm nhường cười cười, đây toàn là đạo văn cả!

"Công việc mã hóa thì giao cho ai làm bây giờ?"

Triệu Quân Sinh hỏi.

"Hay là để cháu tự làm đi, dù sao đây cũng là ý tưởng của cháu, sẽ dễ thực hiện hơn người khác!"

Tôi cũng không phải không tin nhân viên của Triệu Quân Sinh, chỉ là từ trước tới nay bọn họ chưa làm công việc này bao giờ, vạn nhất đặt ra mã hóa mà lại bị người khác dễ dàng phá giải, đến lúc đó thì khốn rồi.

"Được rồi, cháu bao giờ có thể làm xong? Phần mềm của chúng ta càng sớm đưa ra thị trường càng tốt, tính cả thời gian phê duyệt, tối đa cuối năm phải đưa ra thị trường!"

Triệu Quân Sinh hỏi.

"Nhà của cháu không có máy tính, chủ nhật cháu sẽ đến cung thiếu nhi làm, thứ 2 sẽ có!"

Tôi nói.

"Cái gì? Trong nhà của cháu không có máy tính?"

Triệu Quân Sinh ngạc nhiên nói.

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Tôi ngạc nhiên hỏi, năm 1994 gia đình không có máy tính thì có gì kỳ quái.

"Cháu viết phương pháp này ở cung thiếu nhi?"

Triệu Quân Sinh hỏi.

"Đúng vậy!" Tôi đáp.

"Cháu trước kia có tiếp xúc với máy tính rồi à?" Triệu Quân Sinh kinh ngạc.

"Không có."

Tôi không biết trả lời như thế nào, nếu như nói tôi đã tiếp xúc qua, thì lại chạm tới vấn đề tôi sống lại, nhưng đây là bí mật của tôi, tôi không muốn cho người khác biết. Hơn nữa, kiếp này tôi chưa từng học qua, cho nên cũng không tính là nói dối.

"Cái gì! ?"

Đôi mắt của Triệu Quân Sinh lúc này như muốn rơi ra, thật đúng là không còn gì để nói.

Rất lâu sau, Triệu Quân Sinh mới ổn định được tâm tình, nói:

"Chú rốt cục cũng biết cái gì là thiên tài rồi, xem ra Nhan Nghiên nhà chú không xứng với cháu!"

"Chú Triệu, người ngàn vạn đừng nói như vậy!"

Trong lòng tôi rất xấu hổ.

"Như vậy đi, Tiểu Lưu. Máy tính ở thư phòng của chú tặng cho cháu, dù sao ở nhà cũng không dùng đến."

Triệu Quân Sinh gõ vào chiếc máy tính trên bàn nói.

"Như vậy sao được" Tôi vội vàng từ chối, phải biết rằng lúc này một chiếc máy tính cũng phải tới hơn 1, 2 vạn đồng.

"Tại sao lại không được, đây chính là để cháu làm việc cho công ty!"

Triệu Quân Sinh làm bộ không vui nói.

"Được rồi!"

Tôi nói. Loại chuyện tốt như thế này thì tôi cũng không từ chối nữa, tất cả là làm việc cho công ty.

"Được rồi, chú bảo lão Cao đưa cháu trở về, bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, nếu không về thì người nhà có thể lo lắng."

Triệu Quân Sinh vừa nói, đồng thời lại vừa di chuyển cái máy tính trên bàn.

"Cháu về đây." Tôi chào.

Bởi vì quan hệ lúc này, Triệu Nhan Nghiên không có giữ tôi lại, nhưng mà trong mắt nàng vẫn hiện lên ý, không muốn tôi về.

Triệu Quân Sinh ôm cái máy tính xuống dưới lầu, đặt phía sau xe của Lão Cao.

Ai! Tôi lại bắt đầu phạm sai lầm rồi. Vô duyên vô cớ mang về 1 máy tính, vậy phải giải thích thế nào đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.