Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 14: Q.1 - Chương 14: Ôm tớ thêm một chút nữa




Tôi nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên má Triệu Nhan Nghiên, dùng giọng vô cùng kiên định nói với nàng:

"Tớ đáp ứng cậu! Cả đời này sẽ không rời xa cậu!"

Tôi với Triệu Nhan Nghiên nắm tay như một đôi tình lữ, đi ra rạp chiếu phim.

"Lưu Lỗi."

Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng địa gọi tên của tôi.

"Ừ?" Tôi nói.

"Cậu có cảm thấy tớ là người tùy tiện hay không?"

Triệu Nhan Nghiên bỗng nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt của tôi nói.

"Không đâu!"

Tôi nói với giọng vô cùng chắc chắn. Tôi đương nhiên sẽ nói như vậy, kiếp trước tôi đã nhìn nàng lớn lên, nàng là người như thế nào, chẳng nhẽ tôi còn không rõ hay sao?

Triệu Nhan Nghiên nhìn thấy ánh mắt của tôi không có chút nào dối trá, lúc đó nàng mới yên lòng, dùng thanh âm êm ái nói với tôi:

"Cậu biết không, Lưu Lỗi. Hôm nay là tớ lần đầu tiên, tớ để cho 1 nam hài tử đưa tớ về nhà, lần đầu tiên vì một nam hài tử mà phải nói dối, lần đầu tiên đi xem phim với 1 nam hài tử, lần đầu tiên nắm tay một nam hài tử, lần đầu tiên để cho 1 nam hài tử ôm tớ, lần đầu tiên tớ quan tâm 1 người không phải người thân của tớ, lần đầu tiên…thậm chí tớ trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, tớ sẽ chủ động nói thích 1 người con trai mới quen được 1 tuần lễ. Cậu đã lấy của tớ quá nhiều lần đầu tiên, Lưu Lỗi. Mặc dù tớ không biết tại sao, nhưng tớ biết tớ thích cậu."

Mặc dù, những lời Triệu Nhan Nghiên nói ra tôi đã sớm đoán được, nhưng được nàng chủ động noi ra, tôi vô cùng xúc động.

…..

Triệu Quân Sinh nghe nói Phụ thân Bí thư của mình có việc, không thể tới đón nữ nhi, cho nên mới để cho tài xế của mình là Lão Cao đến đón Triệu Nhan Nghiên.

Thế nhưng lại khám phá được 1 chuyện, con gái của mình có quan hệ mật thiết với 1 người con trai.

Cái lão Cao này, tại sao lại không gọi điện thoại cho tôi. Triệu Quân Sinh trong lòng mắng thầm.

Cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn làm việc, đang muốn bấm số, thì điện thoại đã vang lên.

"Alo, là Triệu tổng phải không, tôi là lão Cao!"

"Lão Cao! Chỗ của cậu thế nào? Tôi đang muốn gọi điện thoại cho cậu đây."

"Triệu tổng, tôi nhìn thấy tiểu thư và người con trai kia nắm tay nhau ra khỏi rạp chiếu phim!"

"Cậu có chắc chắn không?"

Triệu Quân Sinh trầm ngâm một chút hỏi.

"Có, tôi bây giờ đang lái xe theo bọn họ."

"Bọn họ bây giờ muốn đi đâu?"

Triệu Quân Sinh hỏi.

" Dường như đang đến nhà của Phụ thân ngài, ngài có muốn tìm người cảnh cáo tiểu tử kia một chút không?"

Lão Cao hỏi.

"Không cần cậu nhiều chuyện. Cậu hãy đi điều tra thân phận, bối cảnh gia đình của cậu kia đi."

Triệu Quân Sinh phân phó nói.

"Được, Nhưng tiểu tử kia nhìn như không có tiền, đưa tiểu thư về nhà mà lại không ngồi xe, vừa rồi đi xem phim cũng là do tiểu thư bỏ tiền ra!"

Lão Cao lẩm bẩm nói.

….

Tôi với Triệu Nhan Nghiên không ngồi xe, mà đi bộ về hướng nhà ông của Triệu Nhan Nghiên.

Rất nhanh đã tới được khu biệt thự này, Triệu Nhan Nghiên ngừng lại, nói với tôi nói:

"Tớ về đây, nếu như 2 chúng ta còn đi về phía trước, những người khác sẽ nhận ra tớ."

Tôi gật đầu, nhưng cũng không buông tay ra.

"Lưu Lỗi, tớ thật sự phải về rồi, nếu không ông tớ nhất định sẽ mắng tớ đó!" Triệu Nhan Nghiên dùng ánh mắt u oán nhìn tôi nói.

Tôi vẫn không buông tay.

"Ai… "

Triệu Nhan Nghiên khẽ thở dài một hơi, khẽ cắn răng, giật mạnh tay, chạy nhanh về phía trước.

Mới chạy được 1 đoạn đường, Triệu Nhan Nghiên đã dừng lại, xoay người lại, nước mắt chảy đầy mặt, nói:

"Lưu Lỗi, tớ sẽ nhớ cậu, cậu ôm tớ một chút nữa có được không?"

Vừa mới nói xong, nàng đã nhào luôn vào lòng của tôi.

Thật lâu sau, hai tôi mới ngừng lại. Triệu Nhan Nghiên nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay của mình, "Ai nha" kêu một tiếng, lập tức quay đầu lại, chạy như bay về hướng biệt thự của mình.

Tôi nhìn chăm chú vào bóng lưng của Triệu Nhan Nghiên đã đi xa, tôi biết, ngày hôm nay, lịch sử đã thay đổi, tính mạng của tôi cũng sẽ thay đổi.

Đây là khu nhà gì vậy? Trông rất cao cấp, lại có người cầm súng đứng gác. Ông trời ơi, nhà của Triệu Nhan Nghiên không phải là xã hội đen đó chứ? Nếu như vậy thì tôi chết chắc rồi?

Tôi đi loanh quanh ở đó, rốt cuộc cũng kiếm được 1 chiếc xe để đi về nhà.

Sau khi về nhà, cha mẹ của tôi cũng rất nóng ruột, muốn hỏi tôi vì sao lại về trễ như vậy.

Nhất là cha tôi, vừa mới thấy tôi trở về, đã lập tức chất vấn tôi nói:

"Sau khi tan học con đi đâu vậy? Có phải lại đến phòng trò chơi không?"

Hồi tiểu học, sau khi tan học, tôi thường hay trốn tới phòng trò chơi để chơi, kết quả là cha tôi đã mất lòng tin ở tôi. Ai! Trước kia về phương diện làm người của tôi thật quá kém mà.

Đương nhiên, hôm nay tôi đã nghĩ ra lý do rồi. Cũng giống như Triệu Nhan Nghiên, tôi đem chuyện lão sư máy tính nói tôi rất có thiên phú, đề cử tôi đi tranh tài ở cuộc thi máy tính toàn quốc, cha lập tức vui mừng nhướng mày, vội vàng bảo mẹ tôi xuống bếp hâm nóng lại thức ăn, lại còn cố ý lấy 1 non bia trong tủ lạnh, ý nói bảo ăn mừng.

"Thế mới tốt, con trai của tôi đâu phải là một người bình thường!"

Cha tôi uống một hớp bia nói:

"Tương lai nó sẽ giống cha nó, là 1 kỹ sư thượng hảo hạng!"

"Ai bảo nó là con ông?"

Mẹ tôi nghe xong thì tức giận:

"Nó là do tôi sinh ra, có quan hệ gì với ông chứ!"

"Đó chẳng phải là công lao dạy dỗ của tôi hay sao? Không có tôi thì cũng không có nó đâu?"

Cha tôi vô cùng kích động.

Mẹ tôi vội vàng bấm cánh tay cha tôi, nói:

"Con nó còn ở chỗ này, đừng có nói lung tung"

Ba tôi hắc hắc cười khan mấy tiếng, giơ chén lên tiếp tục uống rượu.

Hai người này lại còn coi tôi là đứa trẻ không hiểu chuyện, thật ra tôi còn biết nhiều hơn họ. Mặc dù trước mắt tôi còn là một xử nam, nhưng sự hiểu biết hoặc sinh lý đều hơn họ.

"Con ngoan, con đừng nghe cha con nói, sau này đừng có theo lão, công việc của lão không tốt, một tháng lão kiếm được có 2 đồng bạc à, có đủ làm gì không?"

Mẹ tôi nói với tôi.

"Tôi thì làm sao? Bà không phải như vậy ư?"

Ba tôi hỏi ngược lại.

"Hừ, cũng bởi vì tôi làm việc ở công xưởng, cho nên tôi mới hối hận khi lấy ông, lúc đó tôi mà nhận lời cầu hôn của Tiểu Triệu thì đã sớm thoát ly khổ ải rồi!"

Mẹ tôi tức giận địa nói với cha tôi. Những lời này, tôi nghe không phải 1 lần, mỗi lần cha tôi phạm sai lầm, mẹ tôi lại dùng những lời này nói với cha tôi, thật ra tôi rất hiểu, mẹ tôi rất yêu cha tôi.

"Tiểu Triệu thì có là gì, chẳng phải hắn lúc đó chỉ là bộ đội chuyển ngành, chờ xếp việc hay sao?!"

Ba tôi khinh thường nói.

"Chờ xếp việc mà có thể làm ở Đoàn Thanh niên hay sao? Hai ngày trước tôi xem báo chí, hắn giờ đã trở thành 1 trong 10 đại doanh nhân rồi!" Mẹ tôi tiếp tục công kích.

"Hắn có 1 đứa con giỏi như tôi không! Tương lai nó sẽ nhất định làm cha nó được vẻ vang!"

Ba tôi xuất ra 1 chiêu sát thủ, đắc ý nói.

"Hừ! Đó là do tôi nể mặt mặt con chúng ta, chứ không thì tôi nói cho ông biết, tôi đã sớm ly hôn với ông rồi!"

Mẹ tôi thấy cha tôi nhắc tới tôi, cũng đắc ý nở nụ cười.

Kiếp trước tôi đúng là đã làm cho cha tôi được vẻ vang, cha tôi đi đâu cũng ưỡn thẳng lưng, thường hay nói với người khác rằng, cha tôi có con đi học ở Đại học Thanh Hoa!

Nhưng sau này không hưởng thụ được mấy mà qua đời.

Kiếp này, tôi quyết định không để cho chuyện này xảy ra nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.