Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 196: Q.2 - Chương 196: Tin tức về Diệp Tiêu Tiêu




Tôi đổ mồ hôi! Tôi vã mồ hôi! Ba bốn hộp đã dùng hết rồi? Mới có mấy ngày mà thôi? So với tôi còn cường hãn hơn! Tôi kinh ngạc nhìn cha tôi.

"Khụ khụ! Con trai, đều là nam nhân, con cũng hiểu Hmm..."

Cha tôi đỏ mặt nói.

"Tiền con đã cho rồi, cha tự đi mua đi, hơn nữa 40 đồng một hộp đấy, cha đừng bóc lột con!"

Tôi cười nói.

"A! Cái này... Tiền ở chỗ mẹ con... cha..."

Cha tôi cố ý không nói hết.

"Quên đi."

Tôi lắc đầu:

"Ngày mai con mở cho cha một sổ tiết kiệm riêng, trong đó có 10 vạn đồng. Để cho cha mua một số đồ riêng!"

Tôi cũng biết rõ mẹ tôi mặc dù có tiền, nhưng khẳng định cũng sẽ không dung túng cho cha tôi tiêu loạn, nên tôi mới nói như vậy.

"Thật tốt quá! Không hổ là con của cha! Ha ha, ha ha!"

Cha tôi cao hứng cười nói.

"Lão Lưu! Ông nói chuyện gì với con mà vui vẻ như vậy?"

Mẹ tôi đột nhiên hỏi.

"Không có gì, không có gì!"

Cha tôi sợ hết hồn, vội vàng nói.

Sau khi cùng cha mẹ nói xong chuyện về sổ tiết kiệm, còn có một chuyện làm tôi phiền lòng, muốn thoát ra mà không cách nào làm được, mặc dù tôi đã cố gắng nhưng vẫn không kìm lòng được mà nhớ tới.

Tôi trở lại phòng mình, đóng kín cửa. Đột nhiên có một cảm giác mất mác, từ khi Hà Tích Duyên tới phòng của tôi, tôi chỉ ngủ trong đó có 1 lần, cũng chính là lần có Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi.

Tôi lấy phong thư mà Diệp Tiêu Tiêu viết cho tôi ra, yên lặng bóc nó.

Giấy viết thư cũng vẫn là loại giấy thơm, tôi thấy vậy thì có chút buồn cười, trong mắt của tôi, Diệp Tiêu Tiêu đúng là một tiểu cô nương.

Tôi điều chỉnh tâm tình một chút, nhìn vào bức thư, chữ của Diệp Tiêu Tiêu đúng rất đẹp, trên thư còn có cảm vết ẩm ướt, chắc là nước mắt của nàng khi viết thư rơi xuống.

Trên thư viết:

Lưu Lỗi:

Khi anh nhận được thư này, thì em đã lên xe rồi. Em nghĩ chắc anh nhất định sẽ biết chuyện em từ chức chủ nhiệm. Đúng vậy, em không cách nào đối mặt với mối quan hệ của chúng ta, cho nên em phải chọn lựa cách chạy trốn.

Sau đêm đó, em không thể nào ngủ yên được, một mực nghĩ tới chuyện của hai chúng ta, nhưng không cách nào tìm cho mình một đáp án hài lòng. Em có cảm giác như mình đang mơ màng, rồi lại có cảm giác bất lực... Chẳng qua là, anh là một tên khốn kiếp, đã nhiều ngày như vậy, sao anh không gọi điện thoại cho em? Anh chết ở chỗ nào vậy, thật là nên báo cảnh sát bắt anh đi ngồi tù cho rồi! A, không đúng, để lại để lúc nào em cũng có quyền lợi truy cứu trách nhiệm với anh, hừ hừ, như thế nào, sợ chưa, vậy thì cầu nguyện cho em không đổi ý đi, hoặc là tận dụng thời gian trước khi em đổi ý, mau mau chạy trốn, hì hì.

Anh còn nhớ những chuyện bí mật giữa hai chúng ta hay không? Có thể anh đã quên rồi, nếu không phải vì nó, em sẽ không để ý tới những chuyện nhỏ nhặt ở quanh anh, khi em nhớ lại nó, thì mới biết chuyện này đã khắc sâu trong lòng mình, vẫn chỉ như ngày hôm qua mà thôi (Bức thư tiếng anh – dịch giả).

Mặc dù trên danh nghĩa em là chủ nhiệm của anh, nhưng em lại có cảm giác, cảm thấy anh không giống một học sinh cấp 3, mà lại giống như anh nói, là một người bạn tốt, có thể cho tới bây giờ, anh vẫn chưa từng coi em là chủ nhiệm lớp, có đôi khi em thấy, anh còn thành thục và chững chạc hơn so với em...

Còn nhớ cái lần anh đem bao ngừa thai tới trường hay không? Lúc đó em vô cùng tức giận, nhưng lại không hiểu tại sao, mãi cho tới bây giờ, em mới hiểu, em đã ghen, nói ra thì buồn cười, em lại đi ăn dấm của học sinh mình! Mặc dù chuyện này nghe rất hoang đường, nhưng em đã không cẩn thận thích anh rồi!

Như thế nào? Có một đại mỹ nữ thích, anh có phải rất cao hứng hay không? Nhưng mà anh đã có hai người bạn gái, bổn tiểu thư đâu có đi tranh giành tình nhân với người ta!

Em đã suy nghĩ rất lâu, và em đã quyết định, em phải đi, em lựa chọn cách rời đi, mặc dù là biểu hiện mình trốn tránh thực tế, không chịu trách nhiệm, nhưng mà em không còn lựa chọn nào khác!

Làm ơn đừng đi tìm em, chờ em nghĩ thông suốt sẽ đi tìm anh, anh yên tâm, em sẽ không thích nam nhân khác, huống chi em đã là nữ nhân của anh rồi, mặc dù bị bắt buộc! ( phía sau là một cái mặt quỷ )

Đúng rồi, cha mẹ của em không biết chuyện này đã xảy ra, anh cũng đừng trách bọn họ, bọn họ chỉ vô tâm mà thôi, trong mắt của họ, anh chỉ là một đứa trẻ, bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như thế này. Em nói dối bọn họ là mình muốn tiếp tục học tập, tiếp tục nghiên cứu.

(Trong lòng tôi nói, tôi đâu dám trách bọn họ, nếu để cho họ biết tôi đã XXOO con gái của họ, không chừng họ còn khen tôi nữa chứ )

Tự chiếu cố mình cho tốt, hi vọng trong lúc rảnh rỗi, anh sẽ nhớ tới em, ở phương xa có một người con gái yêu anh.

Diệp Tiêu Tiêu.

Phía dưới còn ghi ngày tháng, tôi nhìn kỹ, thì ra mới chỉ là ngày hôm qua.

Tôi hít sâu một hơi, cái cảm giác này làm tôi không cách nào trở lại bình thường.

Tôi biết, tôi đã thiếu Diệp Tiêu Tiêu một món nợ, Diệp Tiêu Tiêu quyết định như vậy, đúng là không muốn tôi phải chịu trách nhiệm.

Khép phong thư lại, tôi đút nó vào trong bì thư, để vào trong ngăn kéo giữa của cái bàn.

Chỗ này tôi vẫn lưu giữ những văn kiện của tôi, bao gồm của hợp đồng với người nước ngoài, lại còn cả tờ giấy con con mà Triệu nha đầu viết cho tôi.

Mặc dù tạm thời bình ổn, nhưng trong lòng tôi lại giống như đang có một khối đá nặng ngàn cân, làm cho tâm trạng tôi vô cùng buồn bực.

Nhưng mà có một số chuyện khiến tôi không thể không làm, Tô Dĩnh Tư gọi điện thoại tới thúc giục, thái độ của Tô Viên Triêu ban đầu là gay gắt, nhưng sau đó lại đổi thành nghiêm túc.

Bởi vì gần biệt thự của bọn họ liên tục xảy ra các vụ nổ, mặc dù diện tích không lớn, nhưng cũng đủ làm cho cha con Tô thị trong lòng run sợ, đã có 7 vệ sĩ bị vụ nổ làm bị thương, 3, 4 vệ sĩ bị người khác tập kích.

Tô Viên Triêu rốt cục cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đối phương quả thực điên rồi, không những thế còn thuê cả cao thủ!

Vốn tưởng rằng những vệ sĩ của họ đủ ứng phó những người này, nhưng không nghĩ tới họ bị đánh ngã khi chưa tới mười chiêu.

Vạn bất đắc dĩ dưới, Tô Viên Triêu mới nghĩ tới con át chủ bài của công ty Thanh Long, Đỗ Tiểu Uy, còn người lợi hại hơn nữa là Lưu Lỗi.

Nếu như nói Diệp Tiêu Tiêu đang trốn tránh tôi, vậy còn Tô Dĩnh Tư thì sao đây?

Cho dù như thế nào, thì tôi cũng sờ soạng cô gái này rồi, mặc dù không biết trong lòng đại minh tinh nghĩ như thế nào, nhưng mà tôi cũng không thể trơ mắt nhìn nàng chịu chết.

Cứ coi như tôi bồi thường cho nàng một chút. Nhưng mà tôi tin chắc rằng một đại minh tinh sẽ không động tâm với một tiểu vệ sĩ như tôi, như vậy thì càng tốt, tôi làm xong chuyện thì có thể an nhàn bỏ đi.

Khi lên lớp, Triệu Nhan Nghiên hỏi nguyên nhân vì sao Diệp Tiêu Tiêu bỏ đi, tôi chẳng chút dấu diếm, đem toàn bộ câu chuyện nói lại với nàng.

"Nói như vậy, cô Diệp là con gái của Bác Diệp?"

Triệu Nhan Nghiên bừng tỉnh đại ngộ nói.

"Đúng vậy, bởi vậy chuyện lần này mới không dễ! Nhan Nghiên, em có tức giận hay không?"

Tôi cẩn thận hỏi.

"Không tức giận thì là một người ngu!"

Triệu Nhan Nghiên liếc tôi một cái, gắt giọng:

"Từ trước tới giờ, em cũng biết tức giận chỉ tổ làm hại mình, nhưng vẫn tiện nghi cho những tiểu hồ ly tinh kia, vậy thì sao em không hào phóng, mà nắm lấy quyền chủ động, để họ gọi em là chị!"

"Cái này... Nhan Nghiên, thật xin lỗi." Tôi lúng túng nói.

"Không sao!" Triệu Nhan Nghiên cười nói: "Tôi lừa anh đấy, em biết, em cũng không hi vọng người yêu của mình là một nam nhân không chịu trách nhiệm."

"Cám ơn em, Nhan Nghiên."

Tôi cảm kích nói.

"Được rồi, đừng có nói những chuyện này, đã là vợ chồng già với nhau rồi!"

Triệu Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái nói:

"Chuyện của Diệp Tiêu Tiêu, anh tính xử lý ra sao? Chẳng lẽ cứ để nàng đi như vậy hay sao?"

"Vậy thì anh biết làm thế nào, Hạ Nhu, Hứa Nhược Vân cũng đi!"

Tôi buông tay ra nói.

"Hạ Nhu thì không giống, Hứa Nhược Vân thì em sẽ giúp anh, còn Diệp Tiêu Tiêu anh phải tự mình lo liệu, cho dù thế nào thì nàng cũng cùng với anh rồi."

Triệu Nhan Nghiên nói.

"Ai!"

Tôi thở dài nói:

"Hay là cứ thuận theo tự nhiên đi."

"Chẳng nhẽ em lại có thêm một người em nữa!"

Triệu Nhan Nghiên cố ý nói lớn chữ em.

Tôi chỉ có cách cười khổ.

"Đúng rồi, giáo viên mới hình như thay đổi tính, anh bỏ học một ngày, mà cô ấy cũng chẳng quan tâm."

Triệu Nhan Nghiên kỳ quái nói.

"Vậy thì còn gì tốt hơn, anh lần này ra ngoài cũng chẳng cần phải xin phép."

Tôi nói.

"Hừ, anh chú ý một chút, em cũng không muốn đột nhiên lại có một minh tinh làm chị em, làm đại tỷ như vậy có áp lực rất lớn !"

Triệu Nhan Nghiên dậm chân nói với tôi.

"A!" Tôi sửng sốt.

Chợt hiểu được ý của nàng, giả vờ cả giận nói:

"Hừ, mới có mấy ngày không thu thập em, em đã ngứa da rồi. Để xem gia pháp của Lưu gia thế nào!"

"Đừng mà, Nhan Nghiên rất sợ..."

Triệu Nhan Nghiên ngoài miệng cầu xin tha thứ, nhưng trên mặt lại chẳng thế chút nào. Dáng điệu của nàng làm cho tôi không nhịn được mà nghĩ tới Vi Nhi, trong lòng có chút rung động.

"Hừ hừ! Xem cái bộ dạng sắc lăng của anh kìa!"

Triệu Nhan Nghiên liếc tôi một cái nói:

"Vốn biết anh thích cái giọng này mà."

Tôi cười khan, nhưng không phủ nhận.

"Sao vậy, bị em nói trúng rồi đúng không!"

Triệu Nhan Nghiên hỏi. Đột nhiên kề sát vào tai của tôi, nói:

"Lão công, chúng ta lâu rồi không làm như vậy, tối nay tới nhà anh đi."

Nói xong sắc mặt nàng đỏ bừng, không dám nhìn tôi.

Trong lòng tôi lại vui mừng, cô gái nhỏ này quả thực rất tuyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.