Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 159: Q.2 - Chương 159: Xuất thủ




Hứa Nhược Vân lo lắng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn ra xung quanh bốn phía.

"Nhược Vân, cậu không thể nào yên lặng một chút hay sao?"

Vương Tiểu Lệ là bạn tốt của Hứa Nhược Vân, phiền não nhìn nàng nói.

"Tiểu Lệ, cậu nói hắn có tới hay không! Bây giờ là 8h30 rồi, chỉ còn một lát nữa là Đại hội thể dục thể thao bắt đầu rồi!"

Hứa Nhược Vân ngồi ở bên cạnh Vương Tiểu Lệ nói.

"Ai vậy?"

Vương Tiểu Lệ không kịp phản ứng, nên không nhớ ra ai.

“Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là Lưu Lỗi rồi!"

Hứa Nhược Vân nhăn nhó nói.

"A! Thì ra cậu đang nghĩ tới tình ca ca của mình! Tớ làm sao biết hắn có tới hay không! Không chừng người ta không có thích cậu, cho nên đem cậu tặng cho Tề Đại Bằng rồi!"

Vương Tiểu Lệ nói đùa giỡn.

Nhưng mà Hứa Nhược Vân nghe thấy, thì lại cho là thật, trên mặt buồn thiu, lẩm bẩm một mình:

"Hắn không thích mình? Lần này mình... Ai! Nếu mà hắn không tới, vậy thì mình phải làm bạn gái Tề Đại Bằng hay sao?"

"Nhược Vân, cậu đừng lo lắng! Hắn nhất định sẽ tới! Trừ phi hắn là người ngu, bằng không sao lại không động tâm với một người xinh đẹp như cậu được chứ!"

Vương Tiểu Lệ thấy chuyện không ổn, cuống quít an ủi.

Hắn thật không thích mình sao? Hứa Nhược Vân si ngốc nghĩ tới, nhưng mà ở trong quán cà phê, lúc hắn nghe thấy chuyện mình nói hắn giả làm bạn trai của mình, vẻ mặt rất mất mác mà, trông đâu có giống như giả bộ!

Lúc ấy mình còn âm thầm mừng rỡ! Không đâu, hắn nhất định không để cho mình làm bạn gái của Tề Đại Bằng ! Hắn nếu đáp ứng Tề Đại Bằng, thì nhất định sẽ tới!

"Đại hội thể dục thể thao của trường Tứ Trung, thành phố Tân Giang chính thức bắt đầu! Xin mời Sa hiệu trưởng nên phát biểu ý kiến, động viên các em tham dự kỳ đại hội này!"

Từ trên đài chủ tịch, vang lên một thanh âm.

"Ai!"

Hứa Nhược Vân thở dài, ngơ ngác nhìn về phương hướng khối lớp 10, người kia đã tới hay chưa.

...

"Hắc hắc, thức thời mới là tuất kiệt, mày chọn phương án thứ nhất hay sao!"

Hoàng Hữu Vi có chút cao hứng nói.

Hóa ra hắn hiểu sai ý của tôi rồi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng hắn lại tưởng là tôi đáp ứng hắn.

"Mấy ngày nữa tao sẽ làm đơn kháng án lên Tòa án, lúc đó mày chỉ cần đứng ra làm chứng việc con tao và Trương Tiểu Minh không cưỡng gian Tô Dĩnh Tư là được rồi."

Hoàng Hữu Vi nói.

Con mẹ nó, hóa ra ý của người này là như vậy, thảo nào mà hắn còn khách khí không động thủ với tôi ngay! Muốn tôi làm chứng cho con hắn là Hoàng Vĩ Thành ư, nằm mơ đi!

"Thật xin lỗi, ông tìm nhầm người rồi, nếu tôi mà ra tòa án, thì con ông sẽ bị phạt nặng hơn!"

Tôi nhàn nhạt nói.

"Con mẹ nó, mày muốn chết hay sao! Người đâu, Tam Tử mang hắn ra luyện quyền đi!"

Hoàng Hữu Vi cả giận nói.

"Ông chủ, luyện tới mức độ nào?"

Người mặt sẹo khi nghe thấy Hoàng Hữu Vi gọi là Tam Tử, thì nghiên răng ken két, xoay hai đầu ngón tay, nói.

"Mày cũng thấy rồi đấy, chỉ cần hắn không chết là được!"

Hoàng Hữu Vi tung hoành cả đời, cho tới bây giờ chưa từng thấy có dám ở trước mặt hắn nói không! Giờ lại có một đứa bé làm bộ kiêu ngạo, đúng là muốn chết mà.

"Hắc hắc! Thằng ranh kia, mày có di ngôn gì không?"

Tam tử thấy ông chủ đã lên tiếng, trong lòng đã quyết định. Nếu ông chủ nói như vậy, thì đã có phép mình đập tàn phá thằng này rồi.

"Người nói những lời đó phải là mày mới đúng, Tam Tử đúng không, đừng trách tao không có nhắc nhở mày, tao mà đánh chết mày chẳng qua cũng chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi. Tao nói cho mày biết, hôm qua tao vừa đạp tên Vu Văn Phong sống thực vật, không biết mày nghe được tin này chưa!"

Tôi rất tùy ý nói.

"Cái gì?"

Tam Tử sửng sốt.

Vu Văn Phong thì đương nhiên là hắn biết, trong giới hắc đạo của Tân Giang cũng được tính là một trong những nhân vật số một, số hai.

Hai hôm trước hắn bị một người nào đó đánh cho tới sống thực vật luôn, nghe được tin này Tam Tử vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì mấy tên thủ hạ của Vu Văn Phong cũng là những hảo thủ, chẳng những toàn bộ bị đánh ngã, hơn nữa còn bị trọng thương! Chẳng lẽ thật sự do tiểu tử này làm?

"Mày nói khoác gì đấy, tao cũng có thể nói là tao đánh!"

Nhưng ngay sau đó Tiểu Tam đã bình thường trở lại, tiểu tử này nhất định là đang nói khoác, trông hắn gầy còm như vậy, làm sao có thể đánh ngã được nhiều người như vậy? !

"Nói khoác hay không thì chốc nữa mày sẽ biết, nghe nói gần đây bệnh viện rất thiếu chỗ, phải nằm ở cả ngoài hành lang. Cho nên, mày suy nghĩ cho thật kỹ, nếu không đến lúc đó ngay cả giường bệnh cũng chẳng có chỗ mà nằm!"

Tôi lạnh lùng nói.

"Con mẹ mày!"

Tam Tử nghe nghe vậy thì tức tới nổ phối, phất tay bảo bốn tên bên cạnh vây tôi lại.

"Giết hắn hắn!"

Tam Tử giơ lên thiết côn lao đến, hắn dùng hết sức vung “Thiêt Bổng”, đập vào tôi.

Nhưng không đợi Thiết côn chạm vào người tôi, thì đã bị tôi giơ tay tóm lấy.

Tam Tử thấy vậy thì buồn bực, tại sao khi mình đánh xuống không có âm thanh vang lên vậy, mà lại giống như dính vào nam châm, ngay cả nhúc nhích cũng được.

Thấy vậy, hắn liền lôi mấy cái, thiết côn vẫn không nhúc nhích, Tam Tử lúc này mới kinh hoảng, dùng sức giật mạnh thiết côn, trong miệng mắng:

"Con mẹ nó, mau buông tay… ****, Mấy thằng mày còn nhìn gì vậy, mau tới đánh hắn đi!"

Bốn đại hán cũng hoảng sợ vô cùng, không nghĩ tới đội trưởng của mình lại không mạnh bằng tên nhóc kia, khi bị đội trưởng quát thì lập tức theo bản năng vọt tới.

Tôi vốn là đang đùa giỡn với tên Tam Tử này, nhưng thấy bốn đại hán chạy tới, thì lập tức nhấc bổng lên Tam Tử này lên, xoay vài vòng rồi ném vút đi.

"Loảng xoảng loảng xoảng" cái bàn uống nước bị đập thành mấy mảnh, Tiểu Tam nằm co quắp, giật lên mấy cái rồi ngất đi.

Tôi cầm côn vụt một cái vào đại hán xông tới đầu tiên. Chỉ nghe "Bốp" một tiếng giòn tan, kèm theo là một tiếng kêu thảm thiết, đại hán này ôm chân quỳ trên mặt đất, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, trên mặt hiện lên sự đau khổ vô cùng.

Ba đại hán còn lại sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng hoảng sợ. Họ thấy tôi quá mạnh, chỉ trong một khoảnh khắc đã đánh ngã hai người, hơn nữa hai người kia ngay cả cái nắm tay của tôi cũng chưa chạm tới.

Nhưng mà, nếu tôi đã xuất thủ, thì sao có thể cho bọn họ cơ hội, tôi tiếp tục vung thiết côn, ba người còn lại đã lăn trên mặt đất.

"Không được nhúc nhích!"

Đột nhiên có một vật lạnh như băng chỉ vào Thái Dương của tôi. Tôi theo bản năng sửng sốt, thì ra là Hoàng Hữu Vi không biết từ lúc nào đã lôi ra một khẩu súng, chỉ vào đầu của tôi.

"Không phải mày rất cố chấp hay sao, không phải mày đánh nhau rất giỏi hay sao! Thật không nghĩ tới, năm tên hảo thủ của tao mà lại bị mày giải quyết như vậy, nhưng mà, mày lợi hại thì làm được cái rắm gì, lão tử chỉ cần một phát súng là hạ gục mày! Mày đừng cho là tao nói khoác, nói cho mày biết, nơi này chỉ có người của tao, khi xử lý xong tao cho người ném xuống hồ Tân Giang, sẽ chẳng có ai nghi ngờ tao đâu."

Hoàng Hữu Vi ngạo mạn nói.

Người này nói như vậy cũng là thật, vốn không ai biết tôi với hắn có mâu thuẫn, cho nên sẽ không nghi ngờ cho hắn.

Nhưng mấu chốt nhất chính là việc, hắn có thể giết được tôi hay sao? ! Kể từ khi dị năng của tôi bộc phát, Cước Nha Tử đã từng nói, đừng nói tới đạn, ngảy cả bom nguyên tử cũng không làm gì được tôi.

"Nếu mày muốn bắn, thì bắn đi, nhưng tao cảnh cáo mày một điều, trước khi tao nổi giận, thì nên bỏ ý nghĩ này đi, nếu không thì không chỉ con mày biến thành phế nhân, mà tao còn làm cho bọn mày biến mất khỏi địa cầu!"

Tôi lạnh lùng nói, đối với súng thì tôi chẳng thèm để ý.

Mặc dù tôi không biết có khả năng trống được bom nguyên tử hay không, nhưng mà tôi tuyệt đối có lòng tin một khi nổ súng, thì tôi chỉ cần 0.001s là có thể tránh né được rồi.

"Định dọa tao ư? Ha ha! Đây là câu nói thú vị nhất mà tao nghe được, một người đã chết còn có thể trả thù người khác hay sao? Mày cho rằng mày đang sống trong truyện Liêu Trai?"

Hoàng Hữu Vi nghe tôi nói vậy, thì cười như điên dại, làm như hắn nghe thấy một chuyện buồn cười nhấ thế gian.

"Vậy mày cứ thử một chút đi!"

Sắc mặt của tôi không hề thay đổi, nói.

Hoàng Hữu Vi giận đến mức cả người phát run, người không sợ chết hắn thì cũng đã gặp, nhưng chưa từng thấy người nào trước khi chết còn tự tin như vậy. Trong lòng hắn vô cùng khó chịu, hắn cắn răng bóp cò.

Tôi thật không nghĩ tới, cái tên Hoàng Hữu Vi này lại dám nổ súng với tôi, ở trong xã hội này dám giết người, thì lá gan của hắn đúng là rất lớn!

Tôi do dự một chút, nhưng vẫn không dám dùng đầu đỡ súng, khi mà đạn sắp ra, tôi liền sử dụng dị năng, làm cho tất cả chậm lại, sau đó bay lên đạp một cái, Hoàng Hữu Vi liền bay ra ngoài, đập vào trên người Tam Tử.

Tam Tử tru lên một tiếng theo heo chết, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi, cũng may là Hoàng Hữu Vi có tên Tam Tử này làm một cái đệm thịt thật lớn, không bị nội thương gì cả, thống khổ nói được 5 chữ:

"Mày không phải là người" rồi hôn mê bất tỉnh.

"Lần sau còn dám làm như thế này, thì hậu quả không nhẹ lần này đầu! Nhớ kỹ lấy một câu, Lưu Lỗi tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!"

Tôi cũng chẳng thèm để ý tới việc Hoàng Hữu Vi có nghe thấy hay không, xoay người, một cước đạp tung cửa phòng, nghênh ngang rời đi.

Từ lần trước đá cửa cứu người, tôi phát hiện mình càng ngày càng thích động tác này, vừa sảng khoái lại vừa lãnh khốc, có phải mình có khuynh hướng bạo lực không nhỉ? Nếu không thì tại sao có thể làm ra những chuyện như vậy.

Lần trước lúc ở nhà, tôi suýt nữa thì đá tung cửa phòng, mẹ tôi biết chuyện lập tức mắng tôi một trận.

Sau khi ra khỏi Khách sạn Tân Giang, tôi nhìn đồng hồ, 8h40 lúc này Đại hội thể dục thể thao chắc đã bắt đầu rồi!

Nếu còn không đi, tôi sẽ thành người bỏ cuộc! Cái tên Hoàng Hữu Vi đáng chết, lại làm trễ nải chính sự của lão tử, lúc nãy đáng nhẽ nên đá chết hắn, dám dí súng vào người khác, chết cũng không có ai trách.

Tôi vẫy 1 chiếc taxi, bảo tài xế mở hết tốc lực chạy tới Tứ Trung.

Đừng hỏi tại sao tôi không sử dụng dị năng, vì lúc này đường phố rất đông, hơn nữa còn là trong giờ làm việc, tôi không muốn bị mọi người gọi là quái vật, rồi đem đi nghiên cứu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.