Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 303: Chương 303: Anh giết người?




Nếu nói về thức thần, thực ra cùng với thuật luyện hồn của hai sư đồ Quỷ Âm Tuyệt, mà trước đó Diệp Trần gặp được thì tương đối giống nhau, chỉ có điều thức thần cao siêu hơn, đi đúng con đường biến hóa hoàn mỹ, những thức thần này đã tồn tại được khoảng trăm năm, thậm chí là dốc lòng bồi dưỡng hơn ngàn năm, thực lực cũng có thể nói là vô cùng cường đại, thậm chí có thể được gọi là Quỷ Tiên!

Đáng tiếc, ở trong mắt Diệp Trần, vẫn chỉ là thuật luyện huyền tương đối cấp thấp.

“Lại dám làm tổn thương linh hồn vợ ta! Ta phải xé linh hồn của ngươi từng chút từng từng chút một thành từng mảnh nhỏ!”

Cảm ứng được linh hồn của Hi Nguyệt, có dấu hiệu đang bị người công kích, Diệp Trần sớm đã hận ý ngập trời, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Nam Dã Trần Bát, mở miệng nói ra từng chữ, sát khí trên người sôi trào!

Nam Dã Trần Bát cảm nhận được khí tức khủng bố trên người của Diệp Trần, trong lòng trở nên hoảng hốt, hắn rõ ràng không nghĩ tới, không biết tiểu tử Hoa Hạ này chui ra từ nơi nào vậy mà có khí tức kinh khủng như thế!

Thậm chí cỗ khí tức cường đại này, dường như không kém sư phụ thần tiên của hắn!

“Ảo giác! đây chắc chắn là ảo giác! Hoa Hạ làm sao lại có nhân vật lợi hại như vậy? Hơn nữa lại còn trẻ tuổi như thế?”

“Huyết Hồ! Tiến lên!”

Nam Dã Trần Bát gắng gượng ổn định lại tâm trạng, lập tức quát lớn một tiếng, ra lệnh đối với thức thần của mình.

“Rống!”

Con thức thần Yêu Hồ toàn thân màu đỏ thắm kia ngay lập tức bay thẳng lên trời gào thét một tiếng, hướng Diệp Trần đánh tới!

“Hừ!”

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng,

“Chỉ là một đạo yêu hồn mà cũng dám láo xược! Mở to mắt của người ra mà xem ta nuốt ngươi như thế nào!”

Hô!

Diệp Trần bỗng nhiên há mồm hút một cái!

Từ trên người hắn, đột nhiên bay lên một cái bóng mờ, mà bóng mờ kia bỗng nhiên mở ra miệng rộng, vậy mà một ngụm ngậm luôn thức thần Yêu Hồ toàn thân màu đỏ thắm kia vào.

“Ngao!!”

Thức thần Yêu Hồ kia, lập tức phát ra một tiếng kêu thê thảm.

Mà cái bóng mờ được Diệp Trần biến thành kia, sau khi trực tiếp ngậm thức thần Huyết Hồ kia vào thì bắt đầu nhai nuốt một phen, chuyển hóa thành cỗ năng lượng vô cùng tinh thuần, sau đó thì bị Diệp Trần nuốt vào trong bụng...

“Cái gì!”

Nam Dã Trần Bát nhìn thấy cảnh tượng rung động này, sắc mặt lập tức đại biến.

Hắn đã suy đoán qua rất nhiều loại khả năng, thế nhưng lại không thể nghĩ tới, chính cỗ thức thần này của mình có thể so sánh với võ giả Thần Cảnh, thế mà lại bị đối phương nuốt?

Cái thằng này, đến cùng là quái vật gì a!

Thức thần Yêu Hồ này là chỗ dựa lớn nhất của Nam Dã Trần Bát, bây giờ lại bị Diệp Trần giải quyết dễ dàng như vậy, hắn lấy đâu ra dũng khí để tiếp tục đánh nhau?

Gần như không có bất kỳ do dự nào, ngay vào lúc này, trong lòng Nam Dã Trần Bát chỉ có một cái suy nghĩ, “Trốn!”

Tuy nhiên, Nam Dã Trần Bát này có được kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú, lập tức một mạch phóng ra toàn bộ thức thần trong hồ lô, đồng thời vỗ một cái vào bức tường ở đằng sau, trực tiếp phá ra một cái động lớn sau đó muốn chạy trốn, trong lúc nhất thời, ngay cả đồ đệ của hắn cũng mặc kệ không lo được.

“Muốn chạy? Ngươi chạy được sao?”

“Xích Diễm!”

Sưu!

Một đạo kiếm quang màu đỏ thắm, từ trong cơ thể Diệp Trần bắn ra, trong nháy mắt bắn trúng vào Nam Dã Trần Bát đã chạy đi được mấy chục mét.

Cùng lúc đó, một đám cấp thấp thức thần từ trong Hoàng Bì Hồ Lô xông tới, cũng tương tự bị Diệp Trần nuốt trọn không lưu tình chút nào!

“Bành!”

Nam Dã Trần Bát thuộc về quỷ tu, thân thể vốn cực kỳ yếu ớt, làm sao có thể chống đỡ được một kích phi kiếm của Diệp Trần?

Cả người trong nháy mắt bị đánh thành một đống thịt vụn!

Tuy nhiên, ngay ở trong nháy mắt Nam Dã Trần Bát bỏ mình đó, một luồng sáng mờ thoát từ trong cơ thể hắn ra, tiếp tục chạy trốn ra ngoài, cũng chính là nguyên thần mà hắn đã ngưng tụ ra!

“Trở về!”

Diệp Trần quát lớn một tiếng nữa, trực tiếp vẫy tay một trảo, luồng sáng mờ kia của Nam Dã Trần Bát vừa mới thành hình nguyên thần, trong nháy mắt lại bị một cái bàn tay vô hình gắt gao bắt lấy, cuối cùng bay trở về trong lòng bàn tay Diệp Trần.

“Cầu xin tiền bối tha mạng! Đừng có giết ta! Không được a!”

Nguyên thần của Nam Dã Trần Bát bị Diệp Trần bắt được, lập tức bắt đầu cầu mệnh.

Diệp Trần cười một tiếng lạnh lẽo, “Ta nói rồi, ngươi dám làm tổn thương linh hồn của vợ ta, ta phải xé linh hồn của ngươi từng chút từng chút thành mảnh nhỏ!”

Nói xong, tay trái của Diệp Trần lật một cái, lấy ra khay ngọc luyện hồn từ trong Tử Kim Hồ Lô, sau đó trực tiếp đánh nguyên thần của Nam Dã Trần Bát vào bên trong khay ngọc luyện hồn.

“A!!!”

Sau khi nguyên thần của Nam Dã Trần Bát bị đánh vào trong khay ngọc luyện hồn thì ngay lập tức bị ác quỷ ở bên trong cắn xé, phát ra từng tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương!

Tất cả những tình huống này, nói ra thì chậm, kì thực từ lúc Diệp Trần đột nhiên xông tới, nuốt thức thần của Nam Dã Trần Bát, diệt đi thân thể của hắn, cuối cùng đánh nguyên thần của hắn vào khay ngọc luyện hồn, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ quả thực, ngay cả một phút cũng không dùng hết.

Bạch bạch bạch!

Sau khi Bán Tàng Long Nhất đứng ở một bên kịp phản ứng lại, lập tức bị dọa đến mức suýt té đái ra quần.

Ngay cả lão sư của hắn có thể xưng là tiên nhân, còn bị thiếu niên Hoa Hạ đột nhiên xuất hiện này, trong nháy mắt miểu sát, hắn làm sao có bản lĩnh gì để chống lại?

Tuy nhiên, đến cùng thì hắn xuất thân từ trong một đại gia tộc, rất nhanh đã cưỡng ép để cho mình bình tĩnh lại, ngoài mạnh trong yếu nói:

“Ngươi không thể giết ta! Cha của ta là Cửu Đại Mục của tổ chức Sam Khẩu ở Đảo quốc! Sư tổ nhà ta là chân tiên của Tinh Quốc xã thuộc Đảo quốc! Nếu như ngươi giết ta, chính là đối địch với tổ chức Sam Khẩu! Đối địch với toàn bộ Đảo quốc! Ngươi...”

Bán Tàng Long Nhất còn chưa nói xong, “Ồn ào!”

Diệp Trần ngay cả nhìn đều không thèm nhìn, trực tiếp thuận tay vỗ tới một chưởng, “Bành!”

Ngay cả cơ hội gào thảm Bán Tàng Long Nhất cũng không có, đã bị Diệp Trần đập giống như đập ruồi, trực tiếp bị đánh thành một bãi bùn nhão.

Mà lúc này, Trang Phỉ Phỉ cũng rốt cuộc dọc theo từng lỗ thủng trên tường chạy theo tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng vô cùng máu tanh này, lập tức bị dọa tới mức vẻ mặt tái mét, cảm thấy choáng váng, trực tiếp ngất xỉu.

Diệp Trần thấy thế, không thể không lắc đầu, trực tiếp cúi người, nhẹ nhàng gánh Tiêu Nhược Hi lên đầu vai của mình, sau đó lại đi tới trước mặt Trang Phỉ Phỉ, đưa nàng ôm lấy, sau đó thân thể nhoáng một cái, người đã biến mất tại chỗ không thấy đâu.

Mà lúc này, quản lý và nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ tư nhân, cũng đã chạy tới.

Khi bọn hắn nhìn thấy tình cảnh bi thảm trong phòng, và thi thể của Bán Tàng Long Nhất sớm đã không thành hình người kia, lập tức từng người bị dọa đến trợn mắt hốc mồm.

Người quản lý câu lạc bộ quá khiếp sợ, ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt trắng bệch, nghẹn ngào lẩm bẩm nói:

“Xong! Xong! Thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu bị giết! Thiên kim của Tiêu gia không biết tung tích! Lần này câu lạc bộ của chúng ta hoàn toàn xong đời, một người cũng đừng hòng sống!”

Mọi người trong Hội sở nghe nói như thế, lập tức mặt mũi giống như không còn một giọt máu.

...

Lại nói, sau khi Diệp Trần mang theo hai nữ tử rời khỏi câu lạc bộ, ngay lập tức đi ra khỏi thành phố Nam Châu, đi tới một nơi hoang vắng có ít người qua lại, lúc này mới dừng xe lại.

Xe đột nhiên dừng lại, Trang Phỉ Phỉ cũng dần dần tỉnh lại, không thể không nhớ tới cảnh tượng kinh khủng trước đó khiến mình ngất xỉu, lập tức vội vàng chạy xuống xe, nôn mửa một lúc lâu mới dừng lại, ngay sau đó vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Diệp Trần,

“Anh abg... anh giết người?”

Diệp Trần một mặt bình thản, “Ít thấy thì sợ hãi!”

Nói xong, mở cửa sau của xe ra, ôm Tiêu Nhược Hi vẫn còn đang hôn mê xuống.

P/S: đề nghị ai có điều kiện ủng hộ kim phiếu.... nha:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.