Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 667: Chương 667: Át chủ bài cuối cùng




“Trần ca, đây hình như không phải đường lên núi a? Chúng ta đây là muốn đi chỗ nào a?”

Mấy người theo Diệp Trần, đi quanh toàn bộ ngọn núi, tất cả đều có vẻ mặt không hiểu, không biết Diệp Trần rốt cuộc muốn làm cái gì, cuối cùng vẫn là Lý Hổ nhịn không được mở miệng hỏi.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, trong đâu mắt lại lộ ra vẻ nghiêm túc, nói:

“Là ta xem nhẹ đối phương, không nghĩ tới bọn họ vậy mà đặc biệt thiết hạ cạm bẫy lớn như vậy, phong cảnh đỉnh núi chỉ sợ hôm nay không thấy được!”

Nói đến đây, Diệp Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng đỉnh núi, khẽ quát một tiếng, “Đến rồi!”

Bốn người còn đang không hiểu ý Diệp Trần nói là gì!

Hô!

Trên núi gió lớn thét gào giống như một cơn lốc xoáy (gió trên cấp 10), hướng mấy người điên cuồng mà đến!

Những nơi cơn lốc xoáy này này đi qua thì những cây tùng bách ở trên đỉnh núi và đá bụi được cuốn lên rạp trời kín đất, giống như ngày tận thế!

Cùng lúc đó, còn có một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở trên không trung, “Khặc khặc! Cái gì đệ nhất nhân toàn cầu, hóa ra chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi!”

Ngoài Diệp Trần ra thì bốn người còn lại tất cả ngay lập tức thay đổi sắc mặt hoàn toàn, nếu không phải có hộ thể chân nguyên của Diệp Trần ngăn cản thay bọn họ thì chỉ sợ sớm đã bị cơn gió lốc này thổi xuống vách núi.

“Trần ca, đây là, đây là tình huống như thế nào? Đối phương là người hay là quỷ? Làm sao lại khủng bố như vậy!”

Diệp Trần cười lạnh, “Chẳng qua chỉ là một con giun con dế mà thôi, cũng dám càn rỡ trước mặt ta?”

Giọng nói rơi xuống cùng lúc đó Diệp Trần trực tiếp tiến lên một bước, diêu không tung ra một quyền!

Ầm ầm!

Quyền kình hóa cương, giống như đạn pháo, chui vào bên trong cơn gió lốc kia.

“A!”

Phía trên bên trong những mảnh đá bụi lập tức phát ra một tiến kêu thảm thiết, trước đó cơn gió lốc còn tàn phá bừa bãi cũng bỗng nhiên dừng lại.

Bốn người Tiêu Nhược Hi lúc này mới tập trung nhìn vào, phát hiện ngoài trăm thước phía trước trên núi đá, bỗng nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông da trắng trên người mặc trường bào màu vàng kim.

“Quả nhiên là người của Thần giới! Đáng tiếc, thực lực kém một chút!”

Diệp Trần nói xong, ngay lập tức vẫy tay một trảo:

Ầm!

Trên không trung lập tức xuất hiện một cái bóng mờ màu đỏ hình bàn tay, hung hăng chụp thẳng tới người da trắng mặc trường bào vàng kim kia.

Người da trắng mặc trường bào màu vàng kim kia trước đó đã bị một quyền của Diệp Trần đánh trúng, tự biết không phải là đối thủ của hắn, ngay lập tức sắc mặt thay đổi hoàn toàn, vội vàng nhanh chóng lùi lại phía sau.

“Quang Chi Áo Nghĩa! Thiểm Hiện!”

Bạch!

Người da trắng mặc áo vàng kim này rõ ràng cực kỳ am hiểu tốc độ, cả người giống như lưu quang, trong nháy mắt đã lui ra ngoài được hơn vài trăm mét.

“Khặc khặc! Chỉ băng chút tốc độ ấy của ngươi mà cũng muốn...cái gì!”

Người da trắng mặc áo vàng kim kia đang đắc ý cười nói lên một cách điên cuồng, đáng tiếc hắn còn chưa nói xong thì hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, con ngươi co rút nhanh chóng, giống như thể nhìn thấy cảnh tượng nào đó kinh khủng lắm.

Hóa ra, chưởng kia của Diệp Trần nhìn như nhẹ nhàng, thế mà có thể xuyên qua không gian, xuất hiện một cách quỷ dị ở trước mặt của hắn!

Mà cùng lúc đó, người đàn ông da trắng mặc trường bào vàng kim kia lại cảm thấy một cỗ lực lượng khó mà hình dung, giống như nắm giữ lại hắn khắp toàn thân từ trên xuống dưới, cả người giống như rơi vào trong vũng bùn, lại không sử dụng ra được một chút khí lực nào!

“A!!”

Cuối cùng, chưởng to lớn màu đỏ thắm kia không có một chút ngoài ý muốn nào, nắm lấy người đàn ông da trắng mặc trường bào màu vàng kim, sau đó ngay lập tức là tiếng kêu rên liên hồi:

“Không! Tại sao lại có thể như vậy! Ngươi vậy mà...vậy mà đã lĩnh ngộ được Không Gian Áo nghĩa? Điều này sao có thể?”

Phải biết, Không Gian Pháp Tắc là một trong những pháp tắc khó lĩnh hội nhất bên trong đông đảo pháp tắc của thiên địa.

Bình thường mà nói, cho dù là Tu Chân giới, trong những cường giả Hóa Thần kia, nguoiwfi có thể lĩnh hội được Không Gian Pháp Tắc cũng là tồn tại phượng mao lân giác.

Tra Nhĩ Tư nghĩ thế nào cũng không hiểu, chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch của Thế Tục giới, vậy mà đã lĩnh hội được Không Gian Pháp Tắc, hơn nữa nhìn bộ dáng, dường như đã tu luyện tới cảnh giới cực cao, trong lúc nhấc tay thì đã dễ dàng bắt lấy được hắn có cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ.

Ngay cả Thần Vương đại nhận cùng với những người khác chỉ sợ cũng không có khả năng làm dược dễ dàng như thế!

“Đừng có giết ta! Ta thật ra là chỉ muốn luận bàn với các hạ một chút, cũng không có ác ý gì cả!”

Người đàn ông da trắng mặc trường bào màu vàng kim dốc hết toàn lực, cũng không thể tránh thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Trần giam cầm, lập tức luống cuống, không còn tỏ ra vẻ tay đây cuồng ngạo trước đó nữa, bắt đầu ăn nói khép nép cầu xin thá thứ.

Diệp Trần không thể không cười lạnh, “Luận bài? Không có ác ý? Các ngươi thiết hạ đại trân ở trên đỉnh núi chính là chờ ta bước vào trong đó a? Mà mục đích của ngươi thì có lẽ là dẫn ta vào bên trong đại trận, ta nói đúng không?”

Hai mắt người đàn ông trung niên da trắng đó trừng một cái, “Làm sao mà ngươi biết được?”

Bọn họ vốn cho rằng ẩn nấp rất kỹ, không nghĩ tới vậy mà sớm đã bị Diệp Trần nhìn thấu.

Diệp Trần thuận tay kéo một phát, người đàn ông da trắng mặc trường bào vàng kim bị Diệp Trần kéo lại trước mặt, “Thành thành thật thật nói ra cho ta toàn bộ những chuyện mà ngươi biết, có lẽ ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng, bằng không mà nói, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!”

Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động, Tam Muội chân hỏa đã xuất hiện ở trên bàn tay của hắn.

Người đàn ông mặc trường bào vàng kim nhìn thấy ngọn lửa yêu dị kia tràn đầy khí tức nguy hiểm, con ngươi lập tức co rụt lại, vội vàng nói:

“Ta nói! Ta nói toàn bộ! Đừng có giết ta!”

Ngay sau đó, người đàn ông mặc trường bào vàng kim một năm một mười kể ra mọi chuyện, thậm chí ngay cả tình huống trong Thí Thần đại trận cũng nói thẳng ra toàn bộ.

Sau khi Diệp Trần nghe xong cũng không thể không chau mày, mặc dù người này có phần mơ hồ, nhưng theo hắn ta, Diệp Trần có thể đoán được.

Hơn nữa, lúc trước hắn sử dụng thần thức dò xét qua, đại trận phía trên đỉnh núi kia cũng hoàn toàn chính xác có chút không tầm thường, tăng thêm mười mấy tên cao thủ cảnh giới Nguyên Anh của Thần giới tọa trấn, nếu như hắn tùy tiện bước vào trong đó, thật đúng là không dễ dàng thoát thân!

“Không nghĩ tới Thần giới thế mà có thể làm ra kiệt tác như vậy, xem ra là ta khinh địch!”

Diệp Trần vốn cho là Thần giới cũng không dám một mình xâm nhập, không nghĩ tới bọn họ vậy mà xuất động toàn quân, hơn nữa còn thiết hạ cạm bẫy, cũng may mắn vừa rồi hắn không có tùy tiện bước vào, bằng không cho dù hắn có thể thoát thân, cũng khó có thể bảo vệ an toàn được cho Tiêu Nhược Hi và ba người bạn cùng phòng.

“Xem ra chỉ có thể sử dụng lực lượng quân đội!”

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần thuận tay vỗ, Tam Muội chân hỏa trong nháy mắt đốt cháy người đàn ông mặc trường bào vàng kim.

“A! Ngươi! Ngươi đã nói không giết ta, ngươi sao có thể...A!!”

Người đàn ông mặc áo bào vàng kim bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy lập tức thống khổ kêu rên.

Diệp Trần không hề lay động một chút nào, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh tàn nhẫn, “Ta chỉ nói là suy nghĩ một chút, cũng không có nói là chắc chắn không giết ngươi!”

Nói xong lời này, Diệp Trần lại thuận tay bổ sung thêm một chưởng!

Ầm!

Người đàn ông mặc trường bào vàng kim ngay lập tức bị đập thành một đống thịt vụn, sau đó bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy, hóa thành một sợi khói xanh, hoàn toàn biến mất không thấy.

Làm qua loa xong hết tất cả những thứ này, Diệp Trần trực tiếp dùng chân nguyên bao vây lấy năm người Tiêu Nhược Hi, hướng phía dưới núi mà đi.

Cùng lúc đó, ở trên đỉnh núi Hoa Sơn, “Không được! Tiểu tử kia vậy mà giết Tra Nhĩ Tư, hướng phía dưới núi bỏ chạy, kế hoạch chúng ta vạch ra đã bị bại lộ!”

“Tiểu tử này thật là giảo hoạt, xem ra hắn sớm đã có phát giác, vậy chúng ta bây giờ cần phải làm gì?”

“Thần Vương đại nhân, dưới núi truyền đến tin tức, Hoa Hạ quốc điều động mấy chục vạn quân đã bao vây tầng tầng lớp lớp nơi này, nếu không chúng ta vẫn là nên rút lui trước, phàm nhân thế tục tuy rằng nhỏ yếu, nhưng uy lực vũ khí hạt nhân của bọn hắn thực sự kinh người!”

...

Trong lúc nhất thời, nhóm người của Thần giới bắt đầu thi nhau sinh ý lui.

Không nghĩ tới, Thần Vương lại lắc đầu nói:

“Không vội! Chúng ta còn có lá bài tẩy cuối cùng, bắt lại toàn bộ du khách ở trên núi lại, ta ngược lại muốn xem xem, hắn thân là Nguyên soái Hoa Hạ quốc, có tới cứu hay không?”

P/S: Ta thích nào...chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.