Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 337: Chương 337: Bí mật của Hồ Lô




Mới nhìn thoáng qua đồ vật trong Hoàng Bì Hồ Lô, đều là một chút tạp vật không có sức thu hút một chút nào, cho dù là một ít đồ vật loại hình pháp khí, mỹ ngọc nhưng cũng không lọt nổi vào mắt xanh của Diệp Trần.

Tuy nhiên rất nhanh, Diệp Trần từ trong những thứ này phát hiện một cái đồ vật rất không tầm thường.

Đây là một tấm da cừu có dáng vẻ phong cách rất cổ xưa, hơn nữa còn giống như là một bộ tàn quyển.

Vốn là, Diệp Trần coi đây chỉ là một tấm da cừu bình thường, cho nên không có để ở trong lòng, thế nhưng sau khi trải qua xem xét đánh giá rõ ràng một phen, hắn mới phát hiện, đây làm sao có thể gọi là da dê, rõ ràng là da yêu thú!

Thậm chí lấy tu vi của hắn bây giờ dưới tình huống đang vận dụng bốn năm phần mười công lực vậy mà không thể xé rách được nó!

“Chẳng những là da yêu thú, hơn nữa con yêu thú này cấp bậc còn không thấp! Đoán chừng thấp nhất cũng là da của yêu thú cấp ba!”

Diệp Trần không thể không âm thầm cảm thán, lập tức càng thêm chắc chắn thứ này không đơn giản.

Phải biết, ở Tu Chân giới, yêu thú cấp ba tương đương với tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh của nhân tộc.

Lấy tu vi bây giờ của Diệp Trần, nếu như đối mặt với một con yêu thú cấp ba, trừ khi liều mạng sử dụng cấm thuật ra, bằng không cũng chỉ có nước chạy trối chết mà thôi.

“Vật này ở Tu Chân giới có lẽ không tính là gì nhưng ở trên Trái Đất thì coi như là vật quá hiếm có! Tuyệt đối không phải là một vật bình thường!”

Thế là, Diệp Trần cầm tấm da yêu thú này lên bắt đầu cẩn thận lật xem.

Chẳng mấy chốc, Diệp Trần lại phát hiện, mặt sau của tấm da yêu thú này giống như là một tấm bản đồ, chỉ có điều bởi vì đây là tàn quyển cho nên chỉ có một góc, căn bản không có cách nhìn ra đây là chỉ nơi nào.

“Từ trên dấu vết xé rách để mà xem, quyển da yêu thú này, hẳn là bị người xé ra ít nhất làm ba phần, nhất định phải ghép lại thành một tấm hoàn chỉnh, mới có thể nhìn ra được cụ thể đây là địa phương nào...”

Rất nhanh, Diệp Trần lại ở một góc của phần tấm da yêu thú này phát hiện bốn dòng ký tự nhỏ, chỉ thấy trên đó viết, “Âm dương giao hội, nam bắc giao thế, thời điểm mặt trời mọc, tiên môn mở ra!”

Diệp Trần suy nghĩ một lúc, thực sự không nghĩ ra là có ý gì, thế thuận tay một chiêu lấy ra khay ngọc phệ hồn, rồi ngay lập tức nắm chặt lấy nguyên thần của Bắc Môn Đa Do Dã từ trong khay ngọc phệ hồn lôi ra.

“Tiền bối tha mạng! Tha mạng!”

Nguyên thần của Bắc Môn Đa Do Dã vừa xuất hiện lập tức liều mạng cầu khẩn đối với Diệp Trần.

Lúc trước hắn bị Diệp Trần ném vào trong cái khay ngọc phệ hồn này, bị ác quỷ bên trong cắn loạn một trận, tuy rằng sau đó miễn cưỡng đánh bại những con ác quỷ kia, nhưng nguyên khí cũng đại thương, khí thế so với trước đó trở nên uể oải hơn rất nhiều.

“Bớt nói nhảm! Nói một chút đi, trong này đến cùng là ẩn giấu đi cái bí mật gì?”

Diệp Trần một tay nắm lấy nguyên thần của Bắc Môn Đa Do Dã một tay giơ phần da yêu thú kia lên, trực tiếp mở miệng hỏi.

Nguyên thần Bắc Môn Đa Do Dã đầu tiên là hơi sững sờ, chờ sau khi thấy rõ ràng phần bản đồ trong tay Diệp Trần, trong mắt lập tức hiện ra vẻ cực nóng, “Đây là...bản đồ của Bồng Lai tiên đảo! Xem ra Nam Dã sư đệ quả nhiên tìm được!”

“Bản đồ của Bồng Lai tiên đảo?”

Lông mày Diệp Trần không thể không hơi nhíu lại, như vậy thì cùng với suy đoán của hắn không khác nhau mấy, “Nói ra tất cả những gì ngươi biết cho ta đi, nếu không ta sẽ để cho ngươi tiếp nhận thống khổ so với trước đó gấp trăm ngàn lần!”

Nguyên thần của Bắc Môn Đa Do dường như bị dọa cho sợ thật rồi, lập tức một năm một mười nói ra chuyện liên qua tới tấm bản đồ bằng da yêu thú này.

Hóa ra, bản đồ này được chế tạo ra từ da yêu thú, miêu tả chính là vị trí địa lý của Bồng Lai tiên đảo, cùng với biện pháp tiến vào Bồng Lai tiên đảo.

Chỉ có điều, Bồng Lai tiên đảo ở ẩn hơn một ngàn năm, phần bản đồ này cũng lưu truyền đã lâu, được người đời sau chia làm ba phần.

Mà phần bản đồ trong tay Diệp Trần này, là Nam Dã Trần Bát tìm tòi ròng rã năm năm ở Hoa Hạ mới từ trên tay của một người thu thập được.

“Hai phần bản đồ còn lại ở chỗ nào? Đừng nói cho ta là ngươi không biết, ngươi chắc đã biết được thủ đoạn của ta, tiến hành lục soát ký ức với nguyên thần của ngươi cũng không phải là việc khó gì!”

Mắc Môn Đa Do Dã hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn thành thành thật thật nói ra, “Ta nói! Ta nói! Hai phần bản đồ còn lại, một phần ở trong tay Vũ Hạc đại tiên của Tinh Quốc xã, một phần còn lại ở trong tay của Khoa Lạc Phu Lang Vương quân đoàn Thiên Lang của Tô quốc!”

“Vốn ta chỉ cần lấy được phần bản đồ này là có thể tiến hành đàm phán hợp tác với hai người bọn hắn, đến lúc đó tới tìm vị trí của Bồng Lai tiên đảo, cùng nhau tiến vào Bồng Lai tiên đảo...”

Bắc Môn Đa Do Dã dường như cũng biết, bây giờ hắn chỉ có thể nghe lệnh của Diệp Trần, không dám lôi ra bất luận cái mánh khóe gì thế nên lập tức nói ra toàn bộ những gì hắn biết.

Sau khi Diệp Trần đại khái hiểu rõ, trực tiếp nhét nguyên thần của Bắc Môn Đa Do Dã vào trong khay ngọc phệ hồn, không thèm để ý tới tiếng cầu xin khoan dung thê thảm của Bắc Môn Đa Do Dã, thuận tay ném khay ngọc phệ hồn vào trong Càn Khôn Trạc.

Sau đó, Diệp Trần lật xem đi xem lại phần bản đồ này tới mấy lượt, phát hiện nếu như không thể tập hợp đủ hai phần bản đồ khác, thì căn bản không có cách suy đoán ra vị trí cụ thể, cuối cùng không cam lòng đành phải nhét phần bản đồ này vào bên trong Càn Khôn Trạc, thấp giọng lẩm bẩm nói:

“Xem ra đợi mọi việc trên tay ổn thỏa xong xuôi, nhất định phải đi đến Đảo quốc một chuyến!”

...

Sau đó liên tiếp mấy ngày, Diệp Trần không bước chân ra khỏi phòng, vẫn luôn ở trong khách sạn, rốt cuộc thôn phục thức thần của Bát Kỳ Đại Xà, sau khi luyện hóa hoàn toàn triệt để, lực lượng thần hồn của Diệp Trần cũng kéo lên lần nữa, đã có lực lượng ngang với tu sĩ có cảnh giới Kim Đan đỉnh phong bình thường, cách cảnh giới Nguyên Anh cũng chỉ cách xa một bước mà thôi.

So sánh với tu vi chân nguyên của Diệp Trần gần đây vẫn luôn liến bộ chậm chạp, cho tới bây giờ vậy mà khó khăn lắm mới chỉ đạt tới cảnh giới Trúc Cơ tầng hai mà thôi.

Vốn, Diệp Trần tự nhận lấy tu vi bây giờ của hắn, tăng thêm ký ức tu chân tám trăm năm, đủ để đối kháng với cảnh giới Kim Đan hậu kỳ mà không rơi vào thế hạ phong, trên Trái Đất chắc là không có địch thủ, trừ khi mấy cái quốc gia sử dụng các loại hình như vũ khí hạt nhân, sử dụng bom nguyên tử, bom Hy-đrô, các loại siêu cấp vũ khí, bằng không không có bất kỳ lực lượng nào có thể uy hiếp được hắn.

Thế nhưng là, sau khi biết sự tồn tại của Bồng Lai tiên đảo và giao thủ với Hạ Hầu Phương Đại hộ pháp của Dược Vương tông kia, Diệp Trần lập tức đã ý thức được, Trái Đất không có đơn giản như chính mình tưởng tượng!

Trên Bồng Lai tiên đảo kia có truyền thừa của tu tiên giả thượng cổ, thậm chí rất có khả năng còn có cao thủ cảnh giới Nguyên Anh trở lên!

Lấy cảnh giới hôm nay của hắn, nếu quả như thật sự phải đối đầu với cảnh giới Nguyên Anh, thật đúng là không nắm chắc được chút nào.

Cho nên, để bảo đảm an toàn, trước khi tập hợp đủ ba phần bản đồ, tiến vào Bồng Lai tiên đảo, hắn nhất định phải tăng cường thực lực của mình lên!

“Trái Đất bây giờ dù sao linh khí cũng đã khô kiệt, Thanh Long đại trận ở biệt thự số một đối với việc tu luyện của ta đã có tác dụng cực kỳ bé nhỏ, xem ra chỉ có thể mượn nhờ dược lực của đan dược!”

Sau khi Diệp Trần lẩm bà lẩm bẩm với chính mình một lát, bắt đầu ở trong đầu liệt kê ra danh sách đan dược mình có thể luyện chế, từng loại đan dược được loại bỏ một lần, “Có! Thăng Long đan, đan dược tam phẩm! Có thể tăng cao tu vi trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ nào, hẳn là lựa chọn tốt nhất của ta bây giờ!”

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần quyết định, chờ trở lại Vân Châu sẽ lập tức bắt đầu luyện chế Thăng Long đan.

Tuy nhiên không nghĩ tới, kế hoạch vừa vạch ra không theo kịp đối với thay đổi

P/S: Ta thích nào...chương thứ 5.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.