Ngày hôm nay, sau khi tan học, Diệp Trần đang định rời đi thì lại có một bóng người xinh đẹp ngăn ở trước mặt hắn.
Bỗng nhiên chính là hoa khôi mới bây giờ của khoa Công nghệ sinh học, Đào Uyển Thanh.
“Diệp Trần đồng học, ngươi đến cùng là làm sao vậy? Tại sao mỗi lần trong lớp tổ chức hoạt động tập thể, ngươi đều không tham gia?”
Sau khi Đào Uyển Thanh ngăn Diệp Trần lại thì lớn tiếng chất vấn, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên hiện ra vẻ tức giận.
Số người trong khoa Công nghệ Sinh Học không nhiều, toàn bộ sinh viên đại học năm thứ nhất của khoa chỉ có năm lớp, Diệp Trần và Đào Quyển Thanh cùng thuộc một lớp, hơn nữa Đào Uyển Thanh còn là lớp trưởng.
Hóa ra, Diệp Trần độc lai độc vãng, hoạt động tập thể mà lớp và khoa tổ chức, vậy mà lần nào cũng vắng mặt không đến, hơn nữa xưa nay không hướng lớp trưởng như cô ta nói ra lý do, điều này làm cho Đào Uyển Thanh có chút không thể nhịn được nữa, thế là trực tiếp tới trước mặt hưng sư vấn tội.
“Không tại sao cả, ta không hứng thú!”
Diệp Trần trực tiếp nhàn nhạt quẳng xuống một câu, sau đó đang chuẩn bị từ một bên lách qua, tuy nhiên Đào Uyển Thanh lập tức ngăn ở trước mặt Diệp Trần một lần nữa.
“Không được! Hôm nay ngươi không nói cho rõ ràng thì không cho phép đi!”
Diệp Trần không thể không nhướng mày, “Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Đào Uyển Thanh hít sâu một hơi nói:
“Hôm nay là sinh nhật của thầy giáo Lưu, toàn thể các bạn sinh viên trong năm lớp chúng ta, chuẩn bị tổ chức sinh nhận cho thầy giáo Lưu ở nhà hàng Đế Hào, lần này ngươi nhất định phải có mặt!”
Diệp Trần không thể không sững sờ, thầy giáo Lưu trong miệng Đào Uyển Thanh là giáo viên hướng dẫn chung cho toàn bộ năm cái lớp của khoa Công nghệ Sinh học, bởi vì khoa Công nghệ Sinh học thiếu lớp, cho nên một mình hắn một người phải chịu trách nhiệm hướng dẫn cho năm cái lớp, hơn nữa bởi vì làm người rất nhiệt tình cho nên rất được các bạn học quý mến.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần gật nhẹ đầu, “Được rồi, ta sẽ tham gia!”
Đào Uyển Thanh lúc này mới hớn hở ra mặt, đồng thời âm thầm thở phào một hơi.
Nếu như Diệp Trần cứ khăng khăng không tham gia, cô ta thật đúng là không có biện pháp nào tốt hơn, cho đến lúc đó, lớp trưởng như cô ta coi như quá mức mất mặt rồi.
Cũng may cái tên này coi như thức thời!
...
Buổi tối, Diệp Trần cùng với ba người Lý Hổ cùng nhau đi tới nhà hàng Đế Hào.
“Chậc chậc, đây chính là nhà hàng năm sao a! Nghe nói lần này tổ chức sinh nhật cho thầy giáo Lưu, tất cả đều là do một tay của Dương Chi Phàm xử lý, chẳng những xuất tiền xuất lực, mời được không ít cậu ấm đỉnh cấp của thành phố Thiên Hải, còn có tinh anh của những khoa khác, tinh anh hội học sinh của học viện chúng ta tất cả đều có mặt, hình thức thế nhưng tương đối lớn a!”
Đường Uy nói đến líu cả lưỡi.
Lý Hổ lại cười lạnh, “Ta phải nói, hắn đây là có ý khác, tổ chức sinh nhật cho thầy giáo Lưu là giả, lập uy cho mình mới là thật!”
Trần Đông ở một bên rõ ràng không hiểu ý tứ của Lý Hổ, lập tức hỏi:
“Lão tứ, lời này của ngươi là có ý gì?”
Lý Hổ một mặt cười đắc ý nói:
“Các ngươi không có nghe nói sao? Gần đây Dương Chi Phàm này đang tranh cử chức phó chủ tịch hội sinh viên của khoa chúng ta!”
“Dù sao hắn cũng chỉ là sinh viên đại học năm nhất, căn cơ còn quá nhỏ bé, nếu như không nhanh chóng tạo dựng nên uy vọng, căn bản không có khả năng tranh cử thành công!”
“Cho nên, hắn tổ chức sinh nhật cho thầy giáo Lưu chỉ là một cái ngụy trang, mà mục đích thực sự nói trắng ra thì chẳng qua chỉ là vì hướng người khác chứng minh hắn trâu bò bao nhiêu mà thôi!”
Lý Hổ giải thích một phen, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không đối với hắn lau mắt mà nhìn.
Cái tên Lý Hổ này, mặc dù là người háo sắc, hơn nữa cả ngày cà lơ phất phơ, nhưng thật ra thì trong nội tâm lại rất thông minh, nhìn về đề cũng rất thấu triệt.
Khó trách Diệp Trần mơ hồ nhớ kỹ kiếp trước, cái tên này về sau giống như trở thành một nhà giàu có một phương, quả nhiên không phải dựa vào vận khí!
Chẳng mấy chốc, ba người tiến vào trong nhà hàng Đế Hào, tìm được phòng tiệc tổ chức sinh nhật.
Lúc này bên trong phòng tiệc sớm đã có rất nhiều người tụ tập ở đây.
Toàn bộ sinh viên năm nhất của khoa Công nghệ sinh học, tổng cộng cũng chỉ có hơn một trăm người, toàn bộ trong phòng tiệc có mười mấy cái bàn, mỗi bàn lại có thể có mười mấy người ngồi, xem như cộng thê những người khác mà Dương Chi Phàm mời tới, có lẽ là cũng thừa sức.
Hơn nữa, không biết có phải Dương Chi Phàm cố tình làm hay không, mỗi một bàn lớn đều có sắp xếp tên của mỗi người, hiển nhiên là muốn để ai cũng phải tìm ra chỗ ngồi của mình.
Bốn người Diệp Trần tìm một vòng phát hiện chỗ ngồi của mấy người bọn hắn bỗng nhiên ở tít ngoài rìa trong góc.
Lý Hổ lập tức tức giận đến không nhịn được, “Mẹ nó! Cái tên Dương Chi Phàm này rõ ràng là xem thường chúng ta, nếu không chúng ta trực tiếp đi thôi, đỡ phải ở chỗ này bị hắn trọc tức!”
Diệp Trần lại cười nhạt một tiếng, “Chung quy thì vẫn sẽ có người ngồi ở đây, hơn nữa nơi hẻo lánh này yên tĩnh, rất tốt!”
Nói xong, Diệp Trần khéo cái ghế ra, ngồi xuống.
Trần Đông và Đường Uy thấy thế, cũng đi theo ngồi xuống, Lý Hổ thấy tất cả ba người đều ngồi xuống, cũng chỉ đành một mặt căm hận ngồi xuống.
Bốn người vừa mới vào chỗ được không lâu, bỗng nhiên có người hô to lên, “Mau nhìn là thầy giáo Lưu và mấy người Dương Chi Phàm tới!”
Mọi người nhất thời thi nhau hướng về phía của nhìn lại.
Chỉ thấy,
Một tên nam thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một bộ đồ vét không quá vừa người, có chút câu nệ đi tới.
Hoá ra, người này chính là Lưu Truyện Minh giáo viên hướng dẫn của bọn họ.
Cũng khó trách Lưu Truyện Minh có chút khẩn trương, hắn vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh mới hai năm, bây giờ cũng chỉ là giáo viên hướng dẫn cho sinh viên khoa Công nghệ Sinh học mà thôi, chưa từng được người đối đãi long trọng tới như vậy?
Hơn trăm người tổ chức sinh nhật cho hắn, hơn nữa còn ở nhà hàng cấp năm sao!
Đây nếu như là ở trước kia, hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!
Cho dù là bây giờ, Lưu Truyện Minh cũng có chút choáng, cảm giác giống như là đang nằm mơ.
Mà đi theo bên cạnh Lưu Truyền Minh còn có mấy người Dương Chi Phàm, Đào Uyển Thanh thì lộ ra vẻ ung dung hơn nhiều, rõ ràng loại hình thức này đối với bọn hắn mà nói sớm đã nhìn lắm thành quen.
“Chào thầy giáo lưu!”
“Thầy giáo Lưu sinh nhật vui vẻ!”
Mọi người thi nhau đứng lên, cao giọng la lên.
Lưu Truyền Minh lập tức cảm thấy cả người đều có chút lâng lâng, trên mặt đầy nụ cười hài lòng, hướng mọi người phất tay ra hiệu, “Chào các bạn học!”
Chẳng mấy chốc, Lưu Truyền Minh ngồi xuống ở bàn chủ tọa, mà Dương Chi Phàm và Đào Uyển Thanh cũng đương nhiên ngồi xuống ở bên cạnh.
“Thầy giáo Lưu, em mời mấy người bạn kia, còn có mấy vị học trưởng, học tỷ của hội sinh viên, chắc là cũng sắp đến, chúng ta chờ bọn họ một chút chứ?”
Dương Chi Phàm hướng về phía Lưu Truyền Minh khẽ mỉm cười nói.
Lưu Truyền Minh dĩ nhiên là đồng ý:
“Được được được!”
...
Sau một lúc lâu, Trương Liên Bằng chủ tịch hội sinh viên khoa Công nghệ Sinh học dẫn theo mấy mấy tên cốt cán của hội học sinh cũng đã tới, cũng được Dương Chi Phàm sắp xếp ngồi ở bàn trung tâm.
Ngay sau đó, Lại có mấy tên nam nữ thanh niên đi tới, hơn nữa khí chất của mấy người đó đều không tầm thường, vừa nhìn là biết không phú thì quý.
Nhìn thấy mấy người này xuất hiện, trên mặt Dương Chi Phàm lập tức lộ ra vẻ vui mừng, lập tức bước nhanh nghênh đón tiếp lấy, “Vương thiếu! Giang thiếu! Phương thiếu! Hoan nghênh hoanh nghênh! Mau mau mời vào bên trong!”
Sau khi Dương Chi Phàm chào hỏi những người này thì dẫn bọn hắn tới bàn trung tâm.
Mà cùng lúc đó toàn bộ phòng tiệc bắt đầu xôn xao không ngừng.
“Nếu như ta không có nhìn nhầm, ba người kia giống như theo thứ tự là Vương gia, Giang gia và Phương gia ba bị đại thiếu, được người ta xưng là tam thiếu Thiên Hải!”
“Không sai! Chính là ba người bọn họ! Vương gia, Giang gia và Phương gia, bây giờ thế nhưng là tam đại gia tộc mới quật khởi ở thành phố Thiên Hải!”
“Thành phố Thiên Hải là thủ phủ của tỉnh Thiên Nam, tam đại gia tộc Thiên Hải, ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam cũng đều là trâu nhất đi?”
“Đó cũng không phải! Gia tộc trâu nhất tỉnh Thiên Nam bây giờ là Đường gia và Tào gia ở Vân Châu, tuy nhiên tam đại gia tộc thành phố Thiên Hải cũng coi là gần với thế lực của Đường gia và Tào gia!”
...
P/S: Ta thích nào...chương thứ 5