Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 241: Chương 241: Cái chết của Chiến Thần




Oanh!

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, một đời của chiến thần Diệp Thiên Ca sẽ đột nhiên lựa chọn tự vẫn!

Hơn nữa lấy thân thủ của Diệp Thiên Ca, muốn tự vẫn đừng nói là người bên ngoài, coi như Diệp Trần, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.

“Thiên Ca!”

“Cha!”

“Diệp Tướng quân!”

...

Chẳng những toàn bộ mọi người kinh hô lên, Diệp Trần vốn còn đằng đằng sát khí, trong nháy mắt đờ đẫn tại chỗ.

Nhìn qua người trước mắt này, người đàn ông này từng để cho hắn vô cùng thống hận này, bây giờ chậm rãi ngã xuống trước mặt mình, hơn nữa vào lúc này trên mặt còn treo một nụ cười tươi như vậy.

Không biết tại sao Diệp Trần đột nhiên cảm nhận được đau lòng, đau quá, vô cùng vô cùng đau nhức!

Sau đóm trong lòng vậy mà dâng lên một chút hối hận...

“Chẳng lẽ...ta thật đã làm sai sao?”

Vào lúc này, Diệp Trần không có niềm vui khi đại thù được đền đáp lại, ngược lại trong lòng hắn rất khó chịu, tám trăm năm hắn chưa một lần rơi lệ, bỗng nhiên có chút không ức chế được muốn lên tiếng khóc rống lên.

Mà ngay tại lúc Diệp Trần ngây người này.

Một tia ánh sáng mỏng manh, từ trong mi tâm của Diệp Thiên Ca bay ra, đó, rõ ràng là nguyên thần quy mô đơn giản của hắn!

Toàn thân Diệp Trần bỗng nhiên chấn động, thân thể lập tức nhoáng một cái, lao vọt tới bên cạnh thi thể của Diệp Thiên Ca, trức tiếp đưa tay bỗng nhiên bắt đạo nguyên thần kia trở về, “Trở về cho ta! Diệp Thiên Ca! Mệnh của ngươi là của ta! Không có lệnh của ta ngươi không chết được!”

Một tay mạnh mẽ ấn nguyên thần Diệp Thiên Ca vào trong đầu của thi thể của hắn, tay kia của Diệp Trần bắt đầu kết ấn thật nhanh, sau đó điểm vào mi tâm của Diệp Thiên Ca, “Phong thần!”

Oanh ~

Nguyên thần của Diệp Thiên Ca đã được Diệp Trần phong vào trong thức hải một lần nữa, không còn cách nào đào thoát.

Đồng thời, Diệp Trần nhanh chóng phong bế kinh mạch toàn thân của Diệp Thiên Ca lại, rồi nhấc lên vác ở trên vai.

“Ngươi còn muốn làm gì!”

Diệp Huyền Lâm vào lúc này đã lao lên, cho dù biết đứa cháu này của mình lãnh khốc tàn nhẫn như ác ma, thế nhưng nhớ lại sự an toàn của con trai mình, Diệp Huyền Lâm cũng không nghĩ được nhiều như vậy.

“Ngươi thả cha ta xuống!”

Diệp Vô Thương ở một bên trên mặt đất, cũng phẫn nộ hét lên.

Diệp Trần lạnh lùng nhìn lướt qua Diệp Huyền Lân, “Mệnh của hắn là của ta! Ta sẽ không để cho hắn cứ chết đi như vậy!”

Nói xong lời này, Diepj Trần lại liếc mắt nhìn xuống trên mặt đất ở một bên, Diệp Vô Thương bị đoạn mất một cánh tay, hai mắt đỏ ngầu, vốn định một chỉ tiêu diệt nó, thế như nhớ tới Diệp Thiên Ca trước đó, bất kể như thế nào cũng không xuống tay được.

“Phốc!” “Phốc!”

Diệp Trần cong ngón tay búng ra, hai đạo kiếm phí phát ram trong nháy mắt đánh nát xương bán chè hai chân của Diệp Vô Thương.

“A!!”

Diệp Vô Thương lần nữa phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đồng thời cấm chế trên người đã được mở ra, ở trên mặt đất bắt đầu giằng co điên cuồng.

Diệp Huyền Lâm tự nhiên không rõ, vì sao Diệp Trần đột nhiên lại xuất thủ phế bỏ hai chân của Diệp Vô Thương, lập tức cũng không thể không lùi lại liên tục.

“Mối thù kiếp trước, tạm thời ghi lại!”

Quảng xuống một câu nói để mọi người không hiểu, Diệp Trần trực tiếp tung người nhảy lên, đã nhảy cao tới mấy chục thước, sau đó hét lớn một tiếng.

“Xích Diễm!”

Sưu!

Kiếm Xích Diễm phá thể mà ra, bay tới dưới chân Diệp Trần, vững vàng nâng hai người.

Bạch!

Lúc này đã là buổi tối, Diệp Trần chân đạp kiếm Xích Diễm, vai nghiêng Diệp Thiên Ca, giống như một ngôi sao băng bay vút qua trong đêm tối bay về phía nam mà đi!

...

Mọi người ở trong sân nhỏ của Diệp gia, nhìn thấy tên sát tinh này cuối cùng đã đi, tất cả lập tức thi nhau thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Dịch Sơn Hà bỗng nhiên mở miệng, “Các vị, chuyện hôm nay, can hệ trọng đại, mời các vị cần phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chút!”

Diệp Thiên Ca bản thân là chiến thần trong quân đội Hoa Hạ, sớm đã trở thành linh hồn trong quân, thần tượng của tất cả quân nhân, nếu như một khi tin hắn chết được truyền bá ra, trong lòng quân chẳng những sẽ đại loạn, nói không chừng các quốc gia đối địch khác cũng sẽ ngo ngoe muốn động, đến lúc đó hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Thật ra thì, căn bản không cần Dịch Sơn Hà phải nói, bảy gia tộc lớn hôm nay gặp phải chuyện vô cùng nhục nhã trước nay chưa từng có, muốn giấu diếm còn sợ không kịp há sẽ truyền đi ra ngoài để cho thanh danh của mình bị hư tổn sao?

Sau khi dặn dò mọi người xong, lúc này Dịch Sơn Hà mới đi tới trước mặt Diệp Huyền Lâm, chắp tay nói:

“Diệp huynh xin kiềm chế đau thương, ta nghe ý tứ trong lời nói kia của Diệp thiếu tướng, Thiên Ca cũng chưa chắc sẽ chết, nói không chừng sau này sẽ có lúc cha con các ngươi còn có thể gặp lại!”

Không nghĩ tới, Diệp Huyền Lâm lại khoát tay áo, vẻ mặt bi thống nói:

“Dịch lãi tướng quân cũng không cần phải an ủi ta, khí tức Thiên Ca đã tuyệt, người chết há có thể sống lại?” “Ta chỉ hận, Diệp gia ta thế mà có một tên nghịch tử như vậy, thế mà bức cha của mình phải tự vẫn mà chết! Sớm biết năm đó, ta thật cần phải...”

Vẻ mặt của Diệp Huyền Lâm rất hung hăng khi nói tới đây, Dịch Sơn Hà lại đột nhiên cắt ngang, nghiêm mặt nói:

“Diệp huynh nói lời ấy sai rồi! Vừa rồi ngươi cũng đã nghe Tần Nguyệt Nga kia nói ra chân tướng năm đó, nếu như đổi chỗ mà xử, ngươi còn cảm thấy Diệp Cuồng Tiên làm như vậy quá đáng lắm sao?”

“Ta...”

Diệp Huyền Lâm lập tức không phản bác nổi, qua một hồi lâu mới thở dài thườn thượt nói:

“Thế nhưng hắn cũng không thể bức cha mình phải tự vẫn a! Hơn nữa trước khi đi thế mà còn phế bỏ hai chân của Vô Thương, hành vi này quả thực làm cho người giận sôi!”

Dịch Sơn Hà nghe được điều này, cũng không thể không chau mày, “Việc này đến ta cũng cảm thấy kỳ lạ, ấn theo lý thuyết thì Diệp Cuồng Tiên tuy rằng sát phạt quyết đoán, nhưng cũng là người có ân oán rõ ràng, làm sao lại đối với Vô Thương công tử có hận ý lớn như vậy?”

Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Tuy nhiên, Diệp huynh, xem ở trên giao tình nhiều năm giữa ta và ngươi, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, việc này đã xong, Diệp gia các ngươi tuyệt đối không thẻ tái sinh bất luận ý định trả thù nào!”

Sắc mặt Diệp Huyền Lâm dao động một lúc, cuối cùng nặng thể thở dài một tiếng, “Đa tạ lão tướng quân nhắc nhở, ta hiểu được!”

...

Lại nói Diệp Trần khiêng Diệp Thiên Ca ngự kiếm phi hành, thúc tốc độ tới cực hạn, một đêm ngắn ngủi cũng đã trở lại Vân Châu.

Vừa về tới biệt thự số một, Diệp Trần lập tức bố trí xuống một đạo cấm chế phong tỏa toàn bộ biệt thự, sau đó an trí thi thể của Diệp Thiên Ca ở trong một cái phòng trống trải.

Nếu như là người bình thường, chết là chết rồi, lấy thực lực hôm nay của Diệp Trần, căn bản không có cách nghịch chuyển càn khôn.

Thế nhưng Diệp Thiên Ca dù sao thì so với người bình thường cũng có chỗ khác biệt, tu vi của hắn đã đạt tới Thần cảnh, tuy rằng không có cố gắng tu luyện nguyên thần, thế nhưng so với người bình thường thì cường đại hơn rất nhiều.

Cho nên muốn phục sinh cũng không phải là chuyện không có khả năng!

Tuy nhiên trước đó nhất định phải cam đoan nhục thân của Diệp Thiên Ca còn nguyên vẹn, nguyên thần không bị diệt.

“Mân Côi có Vạn Niên Huyền Băng bảo hộ, coi như hơn trăm năm cũng sẽ không có chuyện gì, đáng tiếc chỗ đó cách đây quá xa, muốn an trí người này ở nơi đó, hiển nhiên là không thể nào, chỉ có thể dùng Tế Linh trận pháp!”

“Trận pháp này tuy rằng có thể bảo vệ được nhục thể và nguyên thần của hắn, nhưng lại có thời gian hạn chế, hơn nữa không được di động, nhất định phải trong thời gian một năm tìm được Thất Diệp Hồi Tiên thảo và Thần Long Chi Huyết, bwangf không nhục thân sẽ hư thối!”

Diệp Trần suy nghĩ liên tục, trong bất tri bất giác, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện ra, chính mình làm sao lại quan tâm sự sống chết của người trước mắt này...

P/S: Ta thích nào......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.