Oanh!
Diệp Trần vừa mới thốt ra lời kia thì tất cả mọi người đều bùng nổ.
Mặc dù người này trước đó một kiếm giết chết Bắc Sơn Xích Mục, thực lực có thể nói là kinh diễm.
Thế nhưng lời nói này của hắn, không khỏi cũng quá lớn lối chút a?
La Sát thành tuy rằng xếp vào vị trí cuối của chín chủ thành lớn, nhưng tốt xấu gì cũng có mười vạn Ma binh, gần hai mươi tên cường giả cảnh giới Ngự Không!
Cái tên này cũng dám mở miệng nói ra lời nói ngông cuồng như thế, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề rồi sao?
Ngay cả Nạp Lan Bách Xuyên nghe được điều này cũng giận quá mà hóa thành cười.
Hắn vốn là còn có ý định trước tiên thăm dò thực lực của người này rõ ràng rồi mới suy tính ra đối sách.
Lại tuyệt đối không ngờ rằng, đối phương vậy mà lại phách lối tới như vậy!
Lại trực tiếp như thế!
Bá đạo như vậy!
Mở miệng ra cái là muốn đồ thành!
Ngay cả vị kia của Ma Hoàng thành tới đây cũng không dám mở miệng nói ra lời nói ngông cuồng như thế a?
“Tiểu tử! Ngươi biết chính mình đang nói cái gì sao? Dám ở La Sát thành ta nói ra lời này thì ngươi vẫn là người đầu tiên!”
Hai mắt của Nạp Lan Bách Xuyên gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, lạnh giọng mở miệng nói, sát khí trên người đã không che giấu được.
Đáng tiếc chuyện này đối với Diệp Trần cũng không có bất kỳ một chút ảnh hưởng gì, khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, “Không tin? Vậy ngươi đại khái có thể thử nhìn một chút!”
Nạp Lan Bách Xuyên lập tức nhướng mày, muốn ra tay với Diệp Trần.
Nhưng mà đúng vào lúc này từ phía sau Nạp Lan Bách Xuyên bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
“Cần gì phải làm phiền thành chủ đại nhân tự thân xuất thủ, để ta tới giáo huấn tiểu tử cuồng vọng này một chút!”
Đây là một ông lão tóc trắng bạc phơ, tuy nhiên khí thế hùng hâu, vừa nhìn đã biết tu vi cũng không kém.
“Là Đại trưởng lão!”
“Nghe nói tu vi của Đại trưởng lão không thua kém gì thành chủ đại nhân, so với Bắc Môn tướng quân còn phải cao hơn một bậc đây!”
Trong đám người lập tức có người kinh hô lên.
Tuy nhiên, sau khi được chứng kiến biểu hiện trước đó của Diệp Trần thì đã không có người nào còn dám coi nhẹ hắn.
Sau khi Đại trưởng lão đứng ra, trực tiếp đạp không mà tới rồi bỗng nhiên quát lớn một tiếng, “Thiên Tàn Cước!”
Oanh!
Ở trên bầu trời lập tức xuất hiện một cái bóng mờ khổng lồ hình bàn chân, giống như một ngọn núi nhỏ từ trên không trung hung hăng rơi xuống đỉnh đầu Diệp Trần.
Hô!
Mọi người chỉ cảm thấy một cỗ khí thế áp bách cực kỳ cường hãn, cho dù thân ở ngoài trăm thước đều sinh ra một cỗ cảm giác ngạt thở khó mà hình dung, trong lòng thi nhau thầm than, “Đây chính là “Thiên Tàn Cước” tuyệt kỹ thành danh của Đại trưởng lão sao? Quả nhiên đáng sợ!”
Ngay cả Nạp Lan Bách Xuyên thành chủ La Sát thành cũng không thể không âm thầm gật đầu, “Thực lực của Đại trưởng lão lại có chỗ tinh tiến, sợ là không được bao lâu nữa, La Sát thành chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện một cường giả cảnh giới Trùng Tiêu!”
Tuy nhiên, cái suy nghĩ này của Nạp Lan Bách Xuyên vừa mới dâng lên, trong lòng lại bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm giác vô cùng bất an.
Chỉ thấy ở một bên khác, Diệp Trần chậm rãi bước ra một bước, rồi mới đấm ra một quyền vào không khí, “Hư Không Thần Quyền!”
Oanh!
Một đạo quyền ảnh to lớn màu vàng kim vậy mà xuyên thấu qua Thiên Tàn Cước của Đại trưởng lão, hung hăng đập vào trên người hắn.
Ầm!
Cả người của Đại trưởng lão ngay lập tức ngã bay ra ngoài, bay ra trọn vẹn gần trăm mét, lao vào vô số các loại kiến trúc, chìm ngập vào trong một vùng phế tích.
Mắt thấy coi như không chết, chỉ sợ bản thân cũng đã bị trọng thương.
“Cái gì!”
Tất cả mọi người lại kinh ngạc đến ngây người một lần nữa!
Nhất là hai người Thập Thất công chúa và Đái An Na, các nàng bỗng nhiên khiếp sợ không gì sánh nổi phát hiện ra, từ Bắc Sơn Thiết Nam, Đông Môn thống lĩnh đến Bắc Sơn Xích Mục, bây giờ lại đến Đại trưởng lão, đối phương từ đầu đến đều là một chiêu chế địch, chưa từng dùng qua chiêu thứ hai một lần nào!
Phải biết, vị Đại trưởng lão trước mắt này gần như đã là người mạnh nhất trong La Sát thành của các nàng, vậy mà vẫn thua dưới tay của hắn, hơn nữa còn thua ở trong một chiêu!!
Thực lực của người này đến tột cùng là cường đại tới loại trình độ nào?
Ngay cả hai mắt của Nạp Lan Bách Xuyên cũng là trợn lên thật lớn, nhìn qua đạo thân ảnh trẻ tuổi kia, thân thể không thể không hơi phát run.
Thực lực của hắn so với đại trưởng lão cũng chỉ hơn có một chút mà thôi, đối phương đã có thể đánh bại Đại trưởng lão ở trong một chiêu, vậy thì cũng tương tự có thể đánh bại hắn!
“Cái tên này đến cuungf có địa vị gì? E là cho dù so với vị kia của Ma Hoàng thành cũng không kém nhiều lắm đi?”
“Thế nhưng là vị kia, đã sống gần bốn trăm tuổi rồi mà người trước mắt này lại chỉ là một tên thiếu niên!”
“Chẳng lẽ người này là một lão quái vật nào đó tinh thông thuật trú nhan?”
“Lại cũng có thể khuôn mặt này của hắn là giả?”
Ngay vào lúc Nạp Lan Bách Xuyên đang suy nghĩ, giọng nói lạnh lùng của Diệp Trần đã vang lên một lần nữa, “Như thế nào? Thành chủ đại nhân có còn muốn tự mình đến thử một chút không?”
Nghe được điều này thì thân thể Nạp Lan Bách Xuyên lập tức khẽ run lên, sau khi hơi do dự một lát, lập tức tiến lên một bước, cung kính thi lễ một lần nữa, nói:
“Không dám! Tu vi của tiền bối kinh người, vãn bối cam bái hạ phong, tiền bối có chuyện gì phân phó cứ mở miệng!”
Tuy rằng, Nạp Lan Bách Xuyên có tự tin, nếu như tập hợp đủ lực lượng của cả thành, chưa chắc không thể chiến một trận với người này.
Thế nhưng là, muốn tiêu diệt cường giả như thế, chắc chắn phải trả ra một cái giá vô cùng cao!
Mà Diệp Trần cũng không muốn phức tạp, nhìn thấy Nạp Lan Bách Xuyên chịu thua, thế là nhẹ gật đầu, thản niên nói:
“Ta nói rồi, không cần ngươi phải làm cho ta cái gì, chỉ cần ngươi tin tức của Vạn Niên Huyền Băng kia nói cho ta là được!”
Nghe được lời này của Diệp Trần thì Nạp Lan Bách Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
“Vâng vâng! Khối Vạn Niên Huyền Băng kia đích thật là bỏa vật hiếm có trên thế gian, vốn ta muốn tự mình giữ lại, đáng tiếc lại bị Thiếu hội trưởng A Lý Tân của thiên hạ đệ nhất thương hội nhìn trúng.”
“La Sát thành chúng ta hoang vu nghèo túng, rất nhiều chỗ đều cần phải có A Lí thương hội ra sức, cho nên cũng không thể không cho hắn một chút thể diện...”
Nạp Lan Bách Xuyên sợ Diệp Trần tức giận ngay lập tức nói ra luôn cả nguyên nhân, tất cả đều một năm một mười nói ra.
Không đợi Nạp Lan Bách Xuyên nói xong, Diệp Trần khoát tay áo, trực tiếp ngắt lời nói:
“Lập tức mang ta đi tìm A Lý Tân!”
Nạp Lan Bách Xuyên lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử, “Tiền bối, A Lý Tân lúc này chắc là ở Ma Hoàng thành, mà ta còn phải xử lý công việc lớn nhỏ trong La Sát thành thật sự là không đi được, nếu không ta phái người đi theo ngài, ngài thấy có được không?”
Hai mắt Diệp Trần không thể không khẽ híp một cái, hắn há lại không nhìn ra tâm tư của Nạp Lan Bách Xuyên, thế là cười lạnh nói:
“Cũng được! Vậy để hai người các nàng theo giúp ta đi một chuyến đi!
Diệp Trần chỉ vào hai người Đái An Na và Thập Thất công chúa.
Sắc mặt của Nạp Lan Bách Xuyên lập tức hơi đổi một chút, sau đó vội vàng cười bồi nói:
“Đái An Na đúng là lựa chọn không tệ, tuy nhiên tiểu nữ của ta lỗ mãng, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tiền bối ngài...”
Không đợi Nạp Lan Bách Xuyên nói xong, Diệp Trần trực tiếp khoát tay chặn lại, “Không cần nhiều lời, cứ như vậy đi!”
“Cho các ngươi thời gian mười phút để chuẩn bị, lập tức theo ta tiến về Ma Hoàng thành!”
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp xoay người sáng chỗ khác, hai tay thả lỏng ở phía sau, không nói thêm gì nữa.
Sở dĩ phải mang theo Thập Thất công chúa là Diệp Trần tự nhiên cũng có lo nghĩ của mình.
Hôm nay hắn giết ba nhân vật quan trọng của La Sát thành, khó tránh khỏi sẽ bị Nạp Lan Bách Xuyên ghi hận, vụng trộm gây rắc rối cho hắn.
Chỉ cần nữ nhi của hắn ở trong tay mình, hắn chắc là cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nạp Lan Bách Xuyên thấy thái độ của Diệp Trần kiên quyết như thế cũng không dám tiếp tục phản bác.
Mà Thập Thất công chúa kia, khuôn mặt nhỏ ngay lập tức trắng bệch.
P/S: Ta thích nào...chương thứ 3... càng nhiều Kim phiếu và TLT thì dịch càng nhanh a...