Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 322: Chương 322: Chân hỏa Phần Thiên!




“Pháp Tướng Thiên Địa!”

“Không! Pháp Tương Thiên Địa là thần thông mà chỉ có Nguyên Anh lão tổ mới có thể thi triển? Ngươi là Nguyên Anh...không! Điều này không có khả năng!”

Hà Hầu Phương lập tức nhịn không được lớn tiếng gầm hét lên.

Vừa rồi, ngay lập tức khi hắn nhìn thấy Diệp Trần thi triển ra thần thông Pháp Tướng Thiên Địa, suýt chút nữa thì không nhịn được mà quay người co cẳng bỏ chạy!

Thế nhưng rất nhanh, hắn phát hiện đối phương thi triển Pháp Tướng Thiên Địa, hình như khí thế còn xa xa không bằng Nguyên Anh lão tổ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như đối phương thật sự là Nguyên Anh lão tổ, vậy còn đánh cái rắm a, hắn thậm chí cơ hội muốn chạy trốn cũng không có!

Nhưng dù cho là như thế, trong lòng Hạ Hầu Phương vẫn cực kỳ chấn động, một tiểu tử mà ngay cả cảnh giới Kim Đan còn chưa tới, thế nào mà lại thi triển ra được thủ đoạn thần thông mà chỉ có Nguyên Anh lão tổ mới có thể thi triển?

Diệp Trần hóa thành người khổng lồ, cười lạnh, từ từ đi ra trong đống phế tích, giọng nói giống như chuông đồng, du du dương dương phiêu đãng vào từng ngóc ngách trong toàn bộ sơn cốc, “Ai nói chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mới có thể thi triển Pháp Tương Thiên Địa? Ta nói rồi, thực lực của ta, ngươi làm sao có thể phỏng đoán?”

Đông! Đông! Đông!

Diệp Trần mỗi một bước chân, mặt đất thùng thùng chấn động, giống như xảy ra cơn địa chấn cỡ nhỏ!

Mà mọi người ở trong Tiêu Dao sơn trang chưa từng được chứng kiến loại chiến đấu cấp bậc này, lập tức từng người sớm đã bị dọa trốn ra ngoài tới vài trăm mét.

Hạ Hầu Phương nhìn vào thân ảnh to lớn cao ngạo này, cũng bị dọa đến hết hồn hết vía, tuy nhiên hít sâu một hơi để cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, “Tiểu tử! Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, vậy mà có thể thi triển ra thần thông Pháp Tướng Thiên Địa, thế nhưng tu vi của ngươi có lẽ chỉ là cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ phải không?”

“Ngươi cho rằng, lấy tu vi của ngươi chỉ có cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ thì sẽ là đối thủ của ta sao? Phải biết bản hộ pháp thế nhưng là nửa bước Kim Đan, cao hơn ngươi gần một cái đại cảnh giới!”

“Tuy nhiên, lão phu niệm tình một thân tu vi của ngươi có được không dễ, nếu như ngươi rời khỏi đây, chuyện lúc trước lão phu có thể coi là chuyện cũ mà bỏ qua!”

Mọi người của Tiêu Dao sơn trang nghe được điều này, lập tức xì xào bàn tán.

Đồ đần cũng có thể nghe được, Hạ Hầu Phương đã có chút sợ, thế mà chủ động hướng Diệp Trần cầu hòa.

Không nghĩ tới, Diệp Trần cười lạnh, “Nếu là như vậy, ta cũng cho ngươi một cơ hội, bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi rồi nhanh chóng xéo đi, chuyện lúc trước xóa bỏ!”

“Ngươi —— nói —— cái —— gì!”

Hạ Hầu Phương nghe được điều này, lập tức phổi đều muốn nổ, “Tiểu tử! Ngươi muốn chết!”

Sau khi quát lớn một tiếng, Hạ Hầu Phương xuất thủ lần nữa.

Oanh!

Long hồn màu đen kia gầm thét lần nữa, hướng Diệp Trần hung hăng nhào tới!

Đáng tiếc, Diệp Trần đột nhiên bước ra một bước, trực tiếp vung lên một quả đấm to lớn, hung hăng đập vào trên đầu con long hồn màu đen kia!

Bành!

Con long hồn màu đen bóng mờ kia thế mà bị một quyền của Diệp Trần đấm nổ!

Đồng thời, một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Chẳng qua chỉ là một đạo long hồn mà cũng muốn làm tổn thương ta sao? Cho dù là chân thân ở đây, ta lại có sợ gì!”

Hạ Hầu Phương ở trên bầu trời, ngay lập tức bị lực lượng phản phệ kia chấn động đến mức liên tục lùi lại, rơi xuống trên nóc một căn phòng ở đằng sau, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Điều này sao có khả năng! Đạo long hồn này của ta là lão tổ Dược Vương tông năm đó phải mất rất nhiều công sức mới có thể giết chết một con Yêu Long Vương mà đạt được, danh xưng vô địch dưới cảnh giới Kim Đan, ngươi ngăn cản được như thế nào? Làm sao có khả năng!”

Hạ Hầu Phương rất rõ ràng không nghĩ tới, đối phương vậy mà tùy tiện một quyền như thế mà đã đánh bại long hồn của mình!

Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức vui mừng, thầm nghĩ trong lòng:

Xem ra trên Bồng Lai tiên đảo quả nhiên có sự tồn tại của rồng!

Vốn hắn chỉ thuận tiện một kích, không nghĩ tới thế mà từ trong miệng của Hạ Hầu Phương biết được tin tức quan trọng như vậy, cũng coi là niềm vui ngoài ý muốn.

Sau khi Hạ Hầu Phương điên cuồng hết lên một lúc, bỗng nhiên lật bàn tay một cái, lấy ra một viên đan dược, trực tiếp một ngụm nuốt vào, “Tiểu tử! Đây là ngươi bức ta!”

Oanh!

Sau khi Hạ Hầu Phương nuốt viên đan dược kia vào, chỉ sau một lúc, khí thế trên cả người thế mà ngay lập tức tăng vọt!

Thậm chí áo choàng trên áo bào màu đen đều bị nổ tan tành, khuôn mặt nhăn nheo, hiện ra mái tóc dài bạc trắng, từng sợi đều đang dựng ngược lên, khí thế ngập trời!

Nếu như nói, Hạ Hầu Phương trước đó vẫn chỉ là nửa bước Kim Đan, sau khi sử dụng đan dược thì bây giờ đã có cảnh giới Kim Đan chân chính!

Hơn nữa khí tức so với trước đó tăng lên hơn gấp hai lần!

“Tiểu tử! Có thể bức ta sử dụng Nhiên Linh đan, ngươi cũng đủ kiêu ngạo! Kế tiếp ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút về thực lực chân chính của ta!”

Nói xong lời này, Hạ Hầu Phương bỗng nhiên đưa tay trái ra cổ tay lộ ra một cái vòng tay màu đen.

Sau đó, Hạ Hầu Phương hướng trên vòng tay kia nhẹ nhàng vỗ cái, Oanh!.

Ở trên không trung trước người của Hạ Hầu Phương giống như rõ ràng vỡ ra, lộ ra một cái khe hở cực lớn!

Tiếp theo, từ trong khe hở trên không trung kia thế mà thoát ra một con rết khổng lồ dài đến hơn mười mét! Khói độc vờn quanh thân nó!

Diệp Trần thấy thế, lông mày lập tức nhíu lại, “Con rết này là thuật luyện thi sao?”

Còn có cái vòng trên tay hắn kia, chắc là Càn Khôn Trạc a?

Đây mới thật sự là Không Gian Pháp Khí a!

Diệp Trần không thể không âm thần cảm thán, so sánh với Tử Kim Hồ Lô kia của hắn quả thật đúng là không khác với đồ chơi của trẻ con là mấy...

Đang ở trong suy nghĩ, con rết khổng lồ kia đã bay nhào tới!

Mà cùng lúc đó ở trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Phương, lại hội tụ một đạo long hồn bóng mờ một lần nữa, chỉ có điều so với trước đó còn to lớn hơn, khí thế mạnh hơn, mạnh hơn!

“Long Hồn Biến! Hình thái cuối cùng! Tiểu tử, chịu chết đi!”

Phía trên là long hồn bóng mờ, phía dưới là con rết khổng lồ, lúc lên lúc xuống, một hư một thực, vây công Diệp Trần mà tới.

Mà sau khi liên tục sử xuất ra hai con át chủ bài, Hạ Hầu Phương dường như vẫn chưa yêu tâm, bỗng nhiên hướng Càn Khôn Trạc ở trên cổ tay vỗ một cái.

Bá bá bá!

Lại liên tiếp gọi ra mấy chục tấm phù màu đen!

“Đi!”

Hạ Hầu Phương quát to một tiếng, mấy chục tấm phù màu đen kia lập tức bay về phía xung quanh Diệp Trần.

“Bạo!”

Oanh! Oanh! Oanh!

Phù màu đen thi nhau nổ tung lên, lập tức xuất hiện từng đoàn từng đoàn khói đen, vây quanh Diệp Trần vào trong.

“Kiệt kiệt kiệt!”

Sau khi nhanh như chớp làm xong mọi việc, cho dù là sử dụng Nhiên Linh đan, thực lực của Hạ Hầu Phương tăng vọt lên, vẻ mặt hắn vẫn còn có chút trắng bệch, tuy nhiên lại đắc ý cười ha hả.

“Long Hồn biến hình thái cuối cùng! Con rết khổng lồ! Còn có mấy chục tấm Hủ Thi Độc phù! Cho dù đối phó với cường giả Kim Đan sơ kỳ cũng thừa sức! Ta xem ngươi lần này còn không chết sao?”

Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không âm thầm gật đầu, đây mới thật sự là tu chân giả a!

Không ra tay thì thôi, vừa ra tay phải toàn lực ứng phó, giệt cỏ tận gốc!

Lấy những võ giả ở thế tục giới kia mà so với thì quả thực không khác mấy con cừu non.

Hơi cảm thán một chút, Diệp Trần bỗng nhiên tâm niệm vừa động, thế mà thu thần thông Pháp Tướng Thiên Địa vào, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, “Đúng lúc mấy ngày nay vì luyện đan mà lại làm Tam Muội chân hỏa tăng lên, hôm nay mang ra thử uy lực một chút!”

“Thiên Địa Vi Lô! Vạn Vật Vi Đồng! Âm Dương Vi Thán! Chân Hỏa Phần Thiên!”

Ầm!

Sau khi hai chữ cuối cùng “Phần Thiên” rơi xuống từ trong cơ thể hắn đột nhiên phát ra một đoàn hỏa diễm yêu dị không thuộc về thế gian này lan tràn tới bốn phương tám hướng mà đi!

P/S: Ta thích nào, hôm nay đi học với cả tối phải đưa bé con đi chơi trung thu a....tối tối về mới dịch nha.... chương 4 trong ngày hic hic

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.