Phanh phanh phanh!
Ngay vào lúc Diệp Trần mở Lưu Ly Kim Thân ra thì đạn pháo đầy trời kia cũng đãn bắn tới trước mặt.
Đáng tiếc vũ khí của Chiêm La quốc rất lạc hậu, không thể bằng với vũ khí của lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc được, huống chi thực lực của Diệp Trần bây giờ tăng vọt, so với ngày đó ở Đảo quốc còn cường đại hơn mấy phần, những quả đạn pháo này rơi vào trên người hắn quả thực không khác gì gãi ngứa cho hắn.
Diệp Trần trực tiếp phớt lờ những quả đạn pháo này tấn công, thân hình thoắt một cái đã vượt qua khoảng cách gần một trăm mét đi tới trước mặt đội quân Chiêm La
“Cái gì!”
“Con mẹ nó đây là quái vật gì?”
“Siêu nhân? Spider-Man? Không phải ta đang ngủ mơ chứ?”
...
Binh sĩ Chiêm La quốc thấy cảnh tượng quỷ dị này thì mọi người lập tức đều trợn mắt há hốc mồm, quả thực cũng hoài nghi chính mình có phải xuất hiện ảo giác hay không?
Mà bước chân của Diệp Trần vẫn bước đi không ngừng, hắn lao vào trong đội quân.
Rầm rầm rầm!
Diệp Trần phóng thích cương khí hộ thể ra ngoài, trực tiếp một đường nghiền ép mà tới.
Những nơi đi qua, phàm là chạm vào cương khí hộ thể của hắn thì trong nháy mắt sẽ bị nghiền thành cặn bã.
Vào lúc này Diệp Trần quả thực giống như một con tàu khổng lồ, những người lính Chiêm La quốc giống như những con kiến hôi, chúng bị nghiền nát bởi những bánh xe khổng lồ, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã trở thành thịt vụn!
“Hắn không phải người! Hắn là ma quỷ!”
“Mau bỏ đi! Rút lui!”
“Chạy a!”
...
Binh sĩ Chiêm La luôn lấy dũng mãnh không sợ chết mà làm danh hiệu, lại bị một mình Diệp Trần dọa đến thi nhau chạy tứ tán trốn đi!
Đội quân mấy vạn người trong nháy mắt bị Diệp Trần tách ra kêu rên khắp nơi!
Hết cách rồi, đối phương quả thật là rất đáng sợ, ngay cả đạn pháo đều không thể làm tổn thương hắn một chút nào, mà thế trận này hoàn toàn thuộc về một bên đồ sát, thậm chí nếu có người không sợ chết, thì người đó cũng không muốn hy sinh cuộc sống của chính mình một cách vô ích.
Lâm Đại Nghĩa Tổng tư lệnh quân đội đầu tiên của Chiêm La quốc đứng ở phía sau thấy cảnh này, sắc mặt ngay lập tức cũng tái mét không thể không thất thanh nói:
“Thần cảnh! Lại là Thần cảnh!”
Phải biết, toàn bộ Chiêm La quốc bọ họ cũng không có tồn tại một vị Thần Cảnh nào.
Tuy nhiên sau khi hết khiếp sợ, Lâm Đại Nghĩa rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Bởi vì căn cứ theo tư liệu ghi chép, cho dù là Thần Cảnh cũng không có khả năng chống cự quân đội hiện đại.
“Nhanh! Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân bộ binh rút lui! Điều động xe tăng T-84 Oplot-T tiến hành chặn đánh! máy bay chiến đấu T-50 chuẩn bị phục kích, tuyệt đối không thể để cho người này còn sống rời khỏi đây!”
“Rõ!”
Sau khi Lâm Đại Nghĩa ra lệnh, bộ binh nguyên bản đã bắt đầu tan tác thì lập tức trốn nhanh hơn.
Mà đồng thời, từng dãy xe tăng ở phía sau tiến lên muốn tiếp tục ngăn cản bước chân của Diệp Trần.
“Hừ!”
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, thuận tay gọi ra Xích Diễm kiếm, đồng thời thi triển ra thần thông Súc Địa Thành Thốn giết vào bên trong nhóm xe tăng kia.
Ầm!
Diệp Trần đi ngang qua trước mặt một chiếc xe tăng, trực tiếp thuận tay một kiếm!
Loảng xoảng!
Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, chiếc T-84 Oplot-T được mệnh danh là Vua xe tăng lại bị Diệp Trần trực tiếp cắt thành hai nửa giống như cắt đậu hũ!
“Không! Điều này sao có thể!”
Lâm Đại Nghĩa nhìn thấy cảnh tượng này thì hai mắt trợn lên thật lớn, quả thực không thể tin được cảnh tượng trước mắt này.
Tuy nhiên, không đợi hắn hoàn toàn kịp phản ứng thì Diệp Trần ở trên chiến trường giống như hổ vào đàn sói, giết vào bên trong nhóm xe tăng này.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mỗi một kiếm của Diệp Trần vung ra sẽ có một chiếc xe tăng bị hắn chém thành đôi, quả thực so với dao phay cắt dưa hấu còn dễ dàng hơn.
Thời gian chỉ trong một cái chớp mắt, đội quân Chiêm La xuất động hơn hai mươi chiếc xe tăng đã bị Diệp Trần một hơi chém tới mười mấy chiếc!
Lúc này Lâm Đại Nghĩa rốt cuộc mới phản ứng lại lập tức vội vàng giơ bộ đàm lên hô to, “Rút lui! Nhanh chóng rút lui! Không quân yểm hộ!”
Lâm Đại Nghĩa nhìn qua từng chiếc xe tăng bị Diệp Trần chém làm đôi, trong lòng quả thực đều đang chảy máu.
Phải biết, trên một trăm năm vừa qua, Chiêm La quốc vì sao có thể né tránh bị các đế quốc xâm chiếm, chống lại các cường quốc như Hoa Hạ là bởi vì ở phái sau có quân đội Mỹ quốc hỗ trợ.
Ở lúc đó, Mỹ quốc hỗ trợ cung cấp hỗ trợ lượng lớn vũ khí tiên tiến, thậm chí một lần được xưng là cường quốc quân sự thứ ba thế giới!
Đáng tiếc là sau khi Mỹ quốc thay đổi người đứng đầu vậy là cắt đứt hỗ trợ cho Chiêm La quốc, vậy nên Chiêm La quốc có rất nhiều vũ khí cho tới bây giờ đều là đồ cũ mà năm đó Mỹ quốc cho.
Nói theo một cách khác thì Chiêm La quốc không có năng lực nghiên cứu phát minh ra vũ khí tiên tiến những vũ khí trước mắt này thật là hủy đi một cái thì mất đi một cái! Sau này chỉ có mua từ các nước khác mà thôi.
Bây giờ bị Diệp Trần một hơi hủy tới mười mấy chiếc xe tăng, Lâm Đại Nghĩa đến cả ý định tự tử cũng có.
Ong ong ong!
Sau khi Lâm Đại Nghĩa ra lệnh một tiếng, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến từng tiếng nổ vang, lại điều động bảy chiếc máy bay chiến đấu T-50 chuẩn bị yểm hộ xe tăng phe mình rút lui.
Trong lòng Lâm Đại Nghĩa bỗng nhiên hơi giật mình một cái sinh ra một loại linh cảm không lành.
Ầm!
Một chiếc máy bay chiến đấu T-50 trực tiếp bắn ra một quả tên lửa đạn đạo!
Đáng tiếc so với uy lực tên lửa đạn đạo của Đảo quốc quả thực kém không phải một điểm hai điểm, tốc độ cũng xa xa không bằng.
Diệp Trần tiện tay vỗ.
Ầm!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ khổng lồ hình bàn tay, trực tiếp đánh lệch quả tên lửa đạn đạo kia sang một bên, vừa đúng đánh trúng vào một chiếc xe tăng đang rút lui.
Ầm ầm!
Chiếc xe tăng kia trong nháy mắt bị nổ tung!
Lâm Đại Nghĩa thấy cảnh này, đầu tiên là kinh hãi một lúc, sau đó thì vội vàng giơ bộ đàm lên hò hét nói:
“Rút lui! Đình chỉ tấn công, toàn quân rút lui!”
Rất rõ ràng thực lực của Diệp Trần đã hoàn toàn vượt ra ngoài sự dự liệu của hắn!
Hơn nữa những chiếc xe tăng T-84 Oplot-T, máy bay chiến đấu T-50 này chính là lá bài chủ chốt của Chiêm La quốc, toàn bộ quân đội trong nước chỉ có mười mấy chiếc mà thôi, nếu có gì không hay xảy ra, tổn thất đó coi như khó mà đoán được.
Bảy chiếc máy bay chiến đấu T-50 ở trên không trung kia sau khi nhận được mệnh lệnh thì lập tức ở trên không trung bay xoẹt qua tạo thành một đường vòng cung chuẩn bị trở về căn cứ quân đội.
Diệp Trần thấy thế thì khóe miệng không thể không nhếch lên, “Đã tới, vậy thì ở lại đây cho ta đi!”
Bá bá bá!
Liên tiếp xuất ra vài kiếm chém làm đôi toàn bộ mấy chiếc xe tăng còn lại, Diệp Trần bỗng nhiên tăng tốc phi nước đại tới hơn mấy ngàn mét, chạy tới trên một ngọn núi cao vài trăm mét, sau đó trực tiếp tung người nhảy lên, toàn bộ ngọn núi gần như bị một cước của Diệp Trần giẫm nổ!
Ầm ầm!
Sau một khắc, cả người Diệp Trần giống như đạn pháo, phi thân lên không trung tới gần ngàn mét, vừa đúng lúc cản lại đường về của bảy chiếc máy bay chiến đấu T-50 kia.
Lâm Đại Nghĩa lập tức trừng hai mắt một cái, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, “Không được!”
Đang muốn mở miệng nhắc nhở phi công trên máy bay chiến đấu T-50 một tiếng, đáng tiếc là đã quá muộn.
Bá bá bá!
Diệp Trần điều khiển Xích Diễm Kiếm dài đến hơn trăm mét, trong chớp mắt chém ra bảy kiếm!
Rầm rầm rầm!
Bảy chiếc máy bay chiến đấu T-50 toàn bộ bị Diệp Trần chém rụng!
“Không!!!”
Ngay lập tức Lâm Đại Nghĩa điên cuồng hét lên một tiếng, hai mắt tối đen suýt chút nữa thì ngất đi.
Bảy chiếc máy bay chiến đấu T-50 này thế nhưng là bảo bối của bọn họ, bây giờ lại bị bị thiếu niên đáng sợ này chém rụng toàn bộ!
Đây quả thực so với đối phương giết chết mấy trăm binh sĩ, hủy diệt hơn hai mươi chiếc xe tăng còn để Lâm Đại Nghĩa cảm thấy đau lòng hơn.
Đúng lúc này, một giọng nói vang vọng đất trời đột nhiên vang lên, Chuyện hôm nay Diệp Cuồng Tiên ta nhớ kỹ! Chờ ta giải quyết Tạp Bì Nhĩ sau đó lại tới tìm các ngươi tính sổ sách!
Quẳng xuống câu nói này, Diệp Trần đã giẫm lên Xích Diễm Kiếm bay về phía tây mà đi
P/S: Ta thích nào......Chương 5