Sáng sớm, bầu trời mới vừa tờ mờ sáng,
Trước biệt thự số 1, tiểu khu Tử Kim Sơn, đã có gần trăm người tập trung, hơn nữa nếu như là người đối với tình huống của Vân Châu tương đối quen thuộc, là có thể liếc mắt nhận ra, tất cả những người này toàn bộ đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở Vân Châu, thậm chí không thiếu một số bá chủ, đại lão nào.
Tuy nhiên vào lúc này, nhóm những đại lão này, tất cả trong tay đều nâng các loại hộp quà, rất cung kính đứng ở trước cửa biệt thự chờ đợi, không ai dám can đảm lớn tiếng ồn ào, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng nhẹ giọng thì thầm, dường như sợ kinh động tới chủ nhân của căn biệt thự trước mắt này.
Mọi người ở cổng chợ đợi khoảng bốn, năm tiếng,
“Két ~ “
Cửa lớn của biệt thự cuối cùng cũng mở ra,
Một thiếu niên cao gầy từ bên trong đi ra, nhìn thấy cảnh tượng ngoài biệt thự, lập tức dọa cho giật nảy mình, sau đó sửng sốt đứng im tại chỗ.
Những đại lão kia đứng ở bên ngoài biệt thự, nhìn thấy một thiếu niên từ trong biệt thự đi ra, từng cái ảnh mắt, lập tức trở nên vô cùng nóng,
Một lão già đứng ở phía trước nhất của mọi người, lập tức bưng lấy hộp quà trong tay, nhanh chóng bước tới, cất cao giọng nói:
“Lão hủ là Lâm Thế Kiêu, dẫn đầu nhiều hào kiệt ở Vân Châu, đến bái tạ ân cứu mạng của Diệp tông sư!”
“Diệp tông sư?”
Thiếu niên cao gầy rõ ràng là đang ngẩn tò te, trong thời gian ngắn còn chưa kịp phản ứng.
Lúc này, những người còn lại cũng thi nhau đi lên phía trước, cùng kêu lên hô to, thi nhau tán thưởng,
“Đa tạ ân cứu mạng của Diệp tông sư!”
“Diệp tông sư quả nhiên là thiếu niên anh kiệt!”
“Khí vũ hiên ngang! Nhân trung long phượng a!”
...
Đợi đến khi giọng nói a dua của mọi người dần dần lắng xuống, thiếu niên cao gầy kia mới lắp bắp nói:
“Này này, các ngươi nhận...nhận lầm rồi! Ta không phải Diệp tông sư, ta chỉ là bạn của Diệp tông sư, ta gọi Ngô Lỗi!”
Hóa ra thiếu niên cao gầy này, đột nhiên chính là Ngô Lỗi bạn tốt của Diệp Trần...
Nghe được điều này, lập tức đến lượt các hào kiệt của Vân Châu phải trợn tròn mắt, tiếp theo trên vặt tất cả đều tràn đầy vẻ lúng túng.
“Vậy anh bạn nhỏ, ngươi đã là bạn của Diệp tông sư, có thể đi vào thông báo một tiếng hay không, báo chúng ta tới đây là để bái tạ ân cứu mạng của Diệp tông sư!”
Sau khi Lâm Thế Kiêu xấu hổ, lần nữa nở ra một nụ cười hiền hòa, mở miệng nói.
Không nghĩ tới, Ngô Lỗi nói:
“Xin lỗi không có ý tứ! Diệp tông sư hắn đi xa nhà, trong thời gian hắn chắc là sẽ không trở về, các vị vẫn là mời trở về đi!”
Nói xong lời này, Ngô Lỗi chạy cứ như thằng trộm bị phát giác, một lần nữa trở về trong biệt thự, đóng lại cửa lớn của biệt thự, để lại nhiều hạo kiệt Vân Châu đứng ngây như phỗng tại chỗ, một lúc sau ngạc nhiên nhìn nhau.
...
Mà cùng lúc đó, ở Tây Tạng ngoài tỉnh mấy ngàn dặm, tại sân bay quốc tế thành phố SA, một nhóm ba người đi ra,
Một ông lão mặc quần áo cổ xưa, một dáng người mặc quần áo bó sát, một cô gái cực kỳ xinh đẹp, cùng một thiếu niên mặc quần áo rất bình thường.
Đây là một cái tổ hợp rất kỳ quái, mà kỳ lạ hơn chính là, từ trong hình thái cử chỉ của ba người, có thể mơ hồ nhận ra, hai người trong ba người lấy vị thiếu niên kia làm đầu!
“Diệp sư, con đường sau này cũng không dễ đi, chúng ta tới chỗ bạn cũ của tôi trước đó, tôi đã sớm nói chuyện qua với hắn, để hắn chuẩn bị xe, đưa chúng ta đi một đoạn đường!”
Cổ Thuần Dương cười đối với Diệp Trần nói.
Diệp Trần nhẹ gật đầu,
“Được, tất cả do ngươi sắp xếp là tốt rồi!”
Sở Phi Yên ở một bên, rất nhu thuận đi tới lề đường, cản lại một chiếc xe taxi, tự thân mở cửa xe ra cho Diệp Trần.
Lên xe, Cổ Thuần Dương vội nói với tài xế taxi,
“Đi Trường Thanh đạo quán!”
“Được rồi!”
Lái xe lập tức lên tiếng, rõ ràng Trường Thanh đạo quán, ở thành phố SA vẫn rất có danh tiếng.
...
“Lão gia, tôi thấy dáng vẻ của ba người, là muốn đi đạo quán Trường Thanh đi, hướng vị Tang đại sư cầu phù a? Nếu như vậy, tôi khuyên các vị cũng không cần đi!”
Trên đường, tài xế taxi đung tiếng nói của hắn có chút phổ thông, hướng Cổ Thuần Dương nói.
Cổ Thuần Dương nghe được điều này, lập tức nhướng mày,
“Lời này của ngươi là có ý gì? Ta nghe nói vị Tang đại sư kia, thế nhưng là cao nhân đạo gia nổi danh ở thành phố SA các ngươi, am hiểu nhất vẽ bùa trừ tà, rất linh nghiệm!”
Tài xế xe taxi lập tức lắc đầu, nói:
“Đó là trước kia! Năm nay trong thành phố lại có thêm một vị Cát đại sư, so với vị Tang đại sư kia còn phải lợi hại hơn rất nhiều a! Từ đó về sau, rất nhiều người cầu phù không có ai đi đạo quán Trường Thanh của Tang đại sư nữa, mà thường đi Thông Linh viện của Cát đại sư á!”
Nghe được điều này, sắc mặt của Cổ Thuần Dương lập tức thay đổi một chút, thấp giọng lầm bẩm nói:
“Tang lão quỷ này! Làm sao mà chưa đề cập vấn đề này với ta?”
...
Khoảng hai mươi phút sau, xe taxi dừng lại trước một tòa kiến trúc có phong cách cổ xưa, ngoài cổng là một khối đá to lớn, ở trên khắc họa bốn chữ lớn: Đạo quán Trường Thanh!
Ba người xuống xe, Cổ Thuần Dương vuốt vuột bộ râu bạc của mình, đối với Diệp Trần giới thiệu nói:
“Diệp sư, nơi này chính là đạo quán của người bạn kia của ta! Người bạn này của ta tên là Tang Mộc, được người xưng là Tang Mộc đạo trưởng, tu vi đạo pháp tương xứng với ta, chỉ có điều ta am hiểu luyện khí, còn hắn am hiểu vẽ bùa...”
Nói đến đây, Cổ Thuần Dương dừng lại một chút, lại nói tiếp:
“Đương nhiên, so đạo pháp với Diệp sư, vậy khẳng định không đáng giá nhắc tới! Nhưng ở lại thành phố vắng vẻ như thành phố SA này, cũng coi như có một chút thanh danh...”
Cổ Thuần Dương nói xong, đang muốn dẫn Diệp Trần và Sở Phi Yên tiến vào trong đạo quán Trường Thanh, ngay lại lúc này, một loạt xe Hummer màu đen, từ đằng xa vù vù lao tới!!
“Dát ~~” “Dát ~” “Dát ~“...
Trọn vẹn tám chiếc xe Hummer, nhanh chóng vọt tới trước cửa đạo quán Trường Thanh, đồng loạt im bặt mà dừng, vừa vặn chặn lại cửa lớn của đạo quán Trường Thanh, ngăn ba người Diệp Trần ở ngoài.
“Cạch!” “Cạch!” “Cạch!“...
Tám chiếc xe Hummer gần như cùng lúc mở cửa xe ra, mà bên trong mỗi một chiếc xe Hummer, có tới năm sáu tên đại hán mặc áo đen nhảy xuống, cuối cùng có tổng cộng khoảng ba ngươi bốn mươi người!
Những người này ai cũng có khí chất nghiêm nghị, hiển nhiên đều không phải loại lưu manh đầu đường bình thường.
“Cát đại sư đến!”
Sau khi một đại hán áo đen hét to lên một tiếng, từ chiếc trong chiếc xe Hummer ở giữa đó, lại có một người đàn ông trung niên để đầu trọc khoảng năm mươi tuổi đi xuống.
Người đàn ông đầu trọc này có tạo hình hết sức kỳ lạ, chẳng những không có tóc, hơn nữa lông mày cũng không có, hai mắt như ưng, bên trong đôi mắ lấp lóe tia sáng, vừa nhìn đã biết không phải loại thiện lương gì.
Người đàn ông trung niên đầu trọc này xuống xe, đầu tiên là sơ lên chính cái đầu trọc của mình, tiếp theo nhìn về ba người Diệp Trần ở sau lưng, lập tức cười khặc khặc một tiếng, tiếng cười rất chói tai, khó nghe vô cùng,
“Ba người các vị là đến đạo quán Trường Thanh để cầu phù a? Trở về đi! Từ hôm nay trở đi, đạo quán Trường Thanh không còn tồn tại! Sau này ở thành phố SA, chỉ có Thông Linh viện của Cát Hồng Linh ta! Kiệt kiệt kiệt!”
Sau khi người đàn ông đầu trọc này nói xong, lần nữa cười điên cuồng mấy tiếng, nhanh chân đi vào trong đạo quán Trường Thanh, lần nữa cất cao giọng nói:
“Lão già Tang Mộc! Khách quý giá lân, còn không nhanh chạy ra đây nghênh đón!”
Sau khi Cổ Thuần Dương nghe được lời nói của người đàn ông đầu trọc này, sắc mặt lập tức đại biến, lẩm bẩm nói:
“Xem ra Tang lão quỷ lần này gặp phải rắc rối không nhỏ a!”
Diệp Trần cũng không thể không cau mày lại, hắn cũng không nghĩ tới, bọn họ tới đây vậy mà không khéo như thế, tuy nhiên nếu là bạn của Cổ Thuần Dương gặp nạn, hắn dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, thế là lắc đầu, thản nhiên nói:
“Đi thôi, chúng ta cũng đi vào nhìn một chút!”
P/S: Ta thích nào....