Hắc Sâm Lâm, thành phố Vân Châu, Hoa Hạ quốc.
Nơi này sau khi trải qua nửa năm cải tạo, nghiễm nhiên đã trở thành một nơi giống như loại tông môn cổ đại.
Phía trước cung điện ở trung tâm Hắc Sâm Lâm có một cái biển màu vàng kim khổng lồ, ở trên viết ba chữ lớn: Cuông Tiên môn!
Lúc đầu nơi này là vì để an trí một đám môn nhân của Tiêu Dao sơn trang, thế nhưng Doãn Bách Xuyên cảm thấy bọn họ đã nhận Diệp Trần làm chủ thì không thể lại lấy tên là Tiêu Dao sơn trang, thế là sau đó mọi người sau khi trải qua một phen bàn bạc trao đổi thì lấy danh tự của Diệp Trần mệnh danh là Cuồng Tiên môn.
Hơn nữa, vì không muốn gây sự chú ý ở ngoại giới, Sở Phi Yến nhờ Dịch Sơn Hà hướng quốc gia xin được phê duyệt đặc biệt, đặt nơi này là trọng địa quân sự, từng cái cửa ra vào đều làm tầng tầng lớp lớp phòng hộ, lại thêm pháp trân tổ truyền của Tiêu Dao sơn trang, người bình thường căn bản không có cách nào tiến vào bên trong.
...
Lúc này, ở bên trong Cuồng Tiên môn, không chỉ có súng đệ tử Tiêu Dao sơn trang, Tô Lam, Sở Phi Yên, Tuyết Cơ, Lâm Vũ Y, Đường Thanh Nhã, Đường lão gia tử cũng ở, thậm chí ngay cả mấy người Tô Mạn, Tiêu Nhược Hi và Doãn Bách Xuyên toàn bộ cũng về tới nơi này.
“Phi Yên tiểu thư, chủ thượng khẳng định sẽ trở lại! Hơn nữa sau khi trải qua chấn nhiếp lần trước, đám hạng người đạo chích nước ngoài kia khẳng định không còn dám đến nháo sự, chúng ta không cần phải căng thẳng như thế a?”
Doãn Bách Xuyên hướng về phía Sở Phi Yên vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói.
Hóa ra, sau khi hai ngày trước Thiên Hải đại học cho nghỉ học, Sở Phi Yên đầu tiên phái người đón mấy người Tô Mạn và Tiêu Nhược hi từ trường học trở về rồi mới an trí ở bên trong Hắc Sâm Lâm này, đồng thời dặn dò bọn họ gần đây không nên đi ra ngoài.
Sở Phi Yên hít sâu một hơi nói:
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Hơn nữa ta nghe nói hay ngày vừa qua, hải quân Mỹ quốc khơi mào tranh chấp ở trên biển, tình hình chiến sự giữa Mỹ quốc và Hoa Hạ đang hết sức căng thẳng, Thần Long vệ bây giờ cũng không đoái hoài gì tới chúng ta, ta luôn cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy!”
Trong khi hai người đang nói chuyện.
Ầm ầm!
Bầu trời xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang!
Doãn Bách Xuyên thấy thế thì lập tức sắc mặt đại biến, “Không tốt! Trận pháp phòng ngự phía đông hình như bị người phá vỡ!”
Hai người đang chuẩn bị đi qua nhìn tình huống một chút thì đúng lúc này một tiếng cười điên cuồng mà lạnh lùng đột nhiên vang lên ở trong toàn bộ Hắc Sâm Lâm, “Hóa ra người đều núp ở nơi này, khó trách ta tìm khắp cả toàn bộ thành phố Vân Châu đều không có tìm được tung tích của các ngươi! Khặc khặc!”
Giọng nói này tuy rằng còn ở xa bên ngoài mấy dặm thế nhưng lại truyền vào bên trong Cuồng Tiên môn thì lại vô cùng rõ ràng vào trong lỗ tai của mỗi người, như thể gần ngay trước mắt.
Cũng từ cái khía cạnh này mà có thể biết được, người tới tu vi chắc chắn cực kỳ khủng bố!
“Có ngoại địch xâm lấn! Tất cả mọi người đến phòng trước tập hợp!”
Doãn Bách Xuyên lập tức quát lên một tiếng lớn, rồi mới lách mình đi tới phòng trước.
Chỉ chốc lát, những người còn lại tất cả đều thi nhau chạy tới, lão Doãn có chuyện gì xảy ra? Có cần ta điều động quân đội tới không?
Một người đàn ông trung niên mặc quân trang xông về phía trước, bỗng nhiên chính là Âu Dương Hàn tinh anh của Thần Long vệ.
Bây giờ quan hệ giữa Mỹ quốc và Hoa Hạ rất căng thẳng, đại chiến hết sức căng thẳng, toàn bộ Thần Long vệ gần như đều tiến về tiền tuyến, Âu Dương Hàn bởi vì thương thế chưa lành cho nên được điều đến Vân Châu, trên danh nghĩa là bảo hộ người nhà Diệp Trần, kỳ thực chính là đến để dưỡng thương.
Dù sao, trong mắt của mọi người, từ hơn nửa tháng trước, Diệp Trần một hơi tru sát mấy trăm tên, cường giả cao thủ đến từ các nơi trên thế giới, trong thời gian ngắn, chắc là không có người lại dám đi tìm người nhà của Diệp Trần gây rắc rối.
Lần này, cũng là ở dưới yêu cầu của Sở Phi Yên, tất cả mọi người lúc này mới trốn vào bên trong Hắc Sâm Lâm.
Không nghĩ tới bây giờ vậy mà thật sự có cao thủ đánh tới!
Doãn Bách Xuyên khoát tay áo, nói:
“Không cần vội! Hình như người tới chỉ có một người, để cho lão phu đi chiếu cố hắn trước!”
Nói xong lời này, Doãn Bách Xuyên hướng đại sảnh đi ra ngoài, mọi người còn lại cũng vội vàng đi theo.
Mọi người đi tới quảng trường phía trước đại sảnh, phát hiện ở vài trăm mét phía trước trên không trung lại có một bóng người đạp không mà đến!
“Đó là...Diệp tiên sinh!”
Nhìn thấy bóng người này thì lập tức có người kinh hô lên.
Tuy rằng cách rất xa, rất nhiều người không có cách nào thấy rõ ràng diện mạo của người này, thế nhưng nhìn vào thân hình thì có bảy tám phần giống với Diệp Trần.
“Đừng gọi loạn! Hắn không phải Diệp tiên sinh, chỉ là có chút giống với Diệp tiên sinh mà thôi!”
Sở Phi Yên lập tức mở miệng nhắc nhở.
Mà sắc mặt Âu Dương Hàn ở một bên thì lại thay đổi lớn, không thể không thất thanh nói:
“Hắn...hắn là...Diệp Vô Thương? Không phải hắn đã mất tích hơn nửa năm rồi sao? Làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa khí tức nào...làm sao lại cường đại như thế!”
Mà mấy người Tô Lam nghe được điều này thì sắc mặt mọi người lập tức thay đổi lớn, “Diệp Vô Thương? Hắn chính là người anh cùng cha khác mẹ của tiểu Trần sao?”
Diệp Vô Thương chận rãi mà đi, rất nhanh đã đi tới trước mặt của mọi người, “Khặc Khặc! Âu Dương thượng tá! Chúng ta đã lâu không gặp rồi!”
Diệp Vô Thương cũng để ý tới Âu Dương Hàn trong đám người, lập tức cười lạnh mở miệng nói.
Lúc trước Diệp Thiên Ca chấp chưởng Thần Long vệ Hoa Hạ, Diêp Vô Thương bản thân là công tử của Diệp gia, tự nhiên đối với tình huống bên trong Thần Long vệ hết sức quen thuộc.
Mà Âu Dương Hàn lại là người nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ của Thần Long vệ, cũng đánh qua mấy lần quan hệ, cũng coi là quen biết cũ.
Âu Dương Hàn lập tức tiến lên một bước, chắp tay thi lễ một cái, nói:
“Âu Dương Hàn gặp qua Diệp công tử! Từ sau khi công tử mất tích, Diệp gia vẫn luôn đang phái người đi tìm kiếm khắp nơi, không nghĩ tới hôm nay công tử vậy mà lại gặp được công tử ở nơi này, không biết Diệp công tử hôm nay tới đây là có chuyện gì cần làm?”
“Hừ!”
Diệp Vô Thương lập tức hừ lạnh một tiếng, “Cần làm chuyện gì? Âu Dương thượng tá, ngươi đã biết rõ rồi còn cố hỏi!”
“Hôm nay tất cả mọi người có quan hệ với thằng con hoang kia, ai cũng đừng có mơ tưởng còn sống mà rời đi!”
“Âu Dương thượng tá, nể tình chúng ta cũng coi như là người quen biết cũ, hiện tại cút đi, ta có lẽ có thể tha cho ngươi khỏi chết!”
Diệp Vô Thương vừa thốt ra lời kia, mọi người ngay lập tức đều thay đổi sắc mặt.
Rất nhiều người trong bọn họ cũng không biết được ân oán giữa Diệp Trần và Diệp Vô Thương, vốn đều cho rằng người này là anh trai của Diệp Trần thì hơn phân nửa không phải là địch nhân, không nghĩ vừa tới lại muốn giết sạch tất cả mấy người bọn họ ở nơi này!
“Thật có lỗi! Diệp công tử, bảo hộ người nhà của Diệp tướng quân là nhiệm vụ của Âu Dương Hàn, còn xin Diệp công tử đừng làm khó ta a!”
Âu Dương Hàn lập tức lại tiến lên hai bước, xúc động mở miệng nói.
Diệp Vô Thương nghe được điều này thì lập tức cười lạnh,
“Thật sao? Nếu là như vậy, vậy thì ngươi chết đi cho ta!”
Nói xong lời này, Diệp Vô Thương trực tiếp thuận tay vỗ!
Ầm ầm!
Một cái bóng mờ khổng lồ hình bàn tay lập tức từ phía trên rạp trời kín đất giáng xuống!
Trong lòng Âu Dương Hàn lập tức dâng lên một cỗ cảm giác cường đại tới ngạt thở, riêng cái uy áp kinh khủng kia cũng đã ấp chế hắn không thể động đậy!
“Cái gì! Thực lực của Diệp công tử...thế nào lại trở nên cường đại như thế?”
Âu Dương Hàn rất choáng váng, phải biết, ở hơn nửa năm trước, Diệp Vô Thương bất quá mới chỉ có thực lực tông sư Hóa Kình mà thôi!
Mà Âu Dương Hàn hắn, tự nhận là hơn nửa năm đó có sự tiến bộ thần tốc, đã bước vào Thánh Cảnh, thế nhưng đối mặt với Diệp Vô Thương trước mắt này lại cảm thấy chính mình nhỏ yếu như con kiến thôi, thậm chí ngay cả một chút ý niệm phản kháng cũng không có!
P/S: Ta thích nào...chương 2