Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 609: Chương 609: Dược Vương tông, ta tới rồi!




Chỉ thấy ở trên viết:

“Muốn mạng sống của lệnh tỷ, trong vòng ba ngày, đến Dược Vương tông ta, quá thời hạn không đợi!”

Nhìn thấy mặt mũi Diệp Tràn đầy sát ý, mọi người của Thần Long vệ ở xung quanh cũng là bị dọa đến không chịu nổi, đồng thời cảm thấy hổ thẹn không thôi:

“Phù phù!” “Phù phù!” “Phù phù!”

Mọi người nhìn nhau một cái, cùng lúc quỳ xuống dưới đất, “Diệp soái, Chúng ta làm việc thiếu trách nhiệm, xin ngài trừng phạt!”

Diệp Trần im lặng không nói, hít sâu một hơi mới từ từ nói:

“Việc này không phải các ngươi sai! Người bắt đi chị Mạn của ta, hẳn là người tinh thông huyễn thuật, lấy thực lực của các ngươi, không phát hiện ra cũng rất bình thường!”

Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay vung lên, mọi người đồng loạt đứng lên.

“Việc này ta sẽ tự mình đi xử lý, các ngươi đề đi nghỉ ngơi đi!”

Cùng lúc giọng nói rơi xuống, thân thể Diệp Trần nhoáng lên một cái đã biến mất không thấy gì nữa.

...

Mấy phút sau, Diệp Trần đã đi tới biệt thự ngoài đại học Thiên Hải, Tiêu Nhược Hi bị người khác tập kích, sau khi té xỉu trôi qua, Diệp Trần sai người đưa cô ta tới nơi này.

Trải qua kiểm tra một phen, để Diệp Trần cảm thấy vui mừng là, Hi Nguyệt chỉ là cưỡng ép sử dụng bí pháp thần hồn, tính cả thần hồn của Tiêu Nhược Hi cũng nhận ảnh hưởng cho nên đã ngủ say.

Đợi Diệp Trần rót lực lượng thần hồn của mình vào trong cơ thể của Tiêu Nhược Hi, hồn phách của Hi Nguyệt đã từ từ tỉnh lại.

“Hi Nguyệt, nàng bây giờ cảm thấy như thế nào?”

“Tiêu Nhược Hi” cười lắc đầu, “Chẳng qua chỉ là sử dụng Thần Minh Hồn thuật một lần, không nghĩ tới vậy mà hao phí gần một tháng cố gắng của ta, xem ra khoảng thời gian tái tạo nguyên thần lại phải chậm trễ một chút!”

Diệp Trần cũng không thể không nhẹ nhàng thở dài, “Nàng không có việc gì là tốt rồi! Chuyện tái tạo nguyên thần ta sẽ nghĩ biện pháp!”

Nói xong, Diệp Trần trực tiếp ôm lấy “Tiêu Nhược Hi”, phá không mà lên, trong chớp mắt đã bay lên tới không trung được vài trăm mét, nhận lúc trời còn đang tối bay thẳng tới Vân Châu mà đi.

Hi Nguyệt thông minh cỡ nào, trong nháy mắt ý thức được chắc là có chuyện gì đó xảy ra, “Diệp Trần, thế nào? Là trong nhà có chuyện xảy ra sao?”

Diệp Trần vừa hướng phương phướng Vân Châu bay nhanh vừa chậm rãi kể lại chuyện.

Sau khi Hi Nguyệt nghe xong thì lập tức rất là lo lắng, “Vậy Dược Vương tông kia rất lợi hại phải không? Huynh đi một mình nắm chắc được mấy phần?”

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, “Yên tâm! Căn cứ suy đoán của ta, trên Trái Đất cũng chưa chắc tồn tại tu chân giả cảnh giới Hóa Thần, ta không dám nói tung hoành thế gian không đối thủ nhưng bảo mệnh thì khẳng định có thừa!”

Hi Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ta đối với sức chiến đấu của Diệp Trần vẫn rất có lòng tin, nếu quả thật như Diệp Trần nói, trên Trái Đất không có tu sĩ cảnh giới Hóa Thần thì hoàn toàn chính xác không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với hắn.

...

Hai mươi phút sau, Diệp Trần đã mang theo “Tiêu Nhược Hi” về tới Hắc Sâm Lâm ở Vân Châu.

Mấy người Sở Phi Yên sớm đã nhận được tin tức, nhìn thấy Diệp Trần mang theo Tiêu Nhược Hi trở về, tuy trong lòng có chút tò mò, thế nhưng cũng không có hỏi nhiều, “Diệp Trần, bên dì Lam tạm thời còn không có nói tình huống cho dì ấy biết, tiếp theo anh định làm như thế nào?”

Diệp Trần hít sâu một hơi, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, “Dược Vương tông đã dám chọc tới trên đầu của ta, vậy ta sẽ phải để cho bọn chúng chuẩn bị trả một cái giá thật lớn!”

“Ta muốn ngay lập tức khởi hành tiến về Bồng Lai tiên giới!”

Sở Phi Yên lập tức hơi kinh hãi, “Chỉ có một mình anh thôi sao? Có muốn mang theo mấy tên đệ tử trong môn phái đi cùng với anh tới đó không?”

Diệp Trần quả quyết lắc đầu, “Không cần như thế! Một mình ta ngược lại sẽ bớt đi một chút lo lắng!”

“Chuyện mà mọi người phải làm chính là bảo vệ môn phái thật tốt, nói không chừng sẽ có có thế lực khác đến gây rắc rối với chúng ta!”

Nếu như Công Tôn Lâm không có nói láo, thì Cuồng Tiên môn và Diệp Trần hắn bây giờ chỉ sợ đã trở thành cái đinh trong mắt toàn bộ Tiên giới, thậm chí cả ba giới Thần, Ma, Yêu cũng sẽ xuống tay với hắn!

Tuy nhiên Cuồng Tiên môn bây giờ ở dưới sự tổ chức của Diệp Trần và Sở Phi Yên đã vững như thành đồng, chính là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh có tới đây thì cũng tuyệt đối không chiếm được ích lợi gì!

Lại thêm, phía sau Cuồng Tiên môn còn có quốc gia, gần đây còn có quân đội trú đóng, bọn chúng có lẽ cũng không dám gióng trống khua chiêng động thủ.

Sau khi dặn dò đối với Sở Phi Yên một phen, Diệp Trần lại sắp xếp cho Tiêu Nhược Hi, sau đó thì ngay lập tức hướng phía đông nhanh chóng bay đi.

Hơn nửa canh giờ, lúc này sắc trời đã hơi trắng bệch, mà Diệp Trần cũng đã vượt qua tỉnh Đông Giang, đi tới trên biển Đông Hải.

Chỉ thấy tay phải hắn lật một cái trong tay đã xuất hiện ba mảnh da dê, bỗng nhiên chính là ba mảnh ghép bản đồ mà trước đó hắn lấy được từ trong tay của ba người Nam Dã Trần Bát của Âm Dương sư Đảo quốc, Vũ Hạc đại tiên cường giả đệ nhất Đảo quốc và Lang Vương Khoa Lạc Phu.

“Vốn cho là đời này cũng không cần dùng tới, không nghĩ tới cuối cùng vẫn có đất dụng võ!”

Diệp Trần hơi cảm khái một câu, thật nhanh ghép ba mảnh của bản đồ lại với nhau, lập tức hợp thành một tấm bản đồ hoàn chỉnh.

“Hóa ra ở chỗ này! Làm sao lại như vậy?”

Diệp Trần thông qua bản đồ hoàn chỉnh, rất nhanh đã tìm được chỗ lỗi vào Bồng Lai tiên giới, thế nhưng lại phát hiện, vậy mà cách bờ biển Đông Hải của Hoa Hạ chỉ có mấy trăm dặm!

Phát hiện ngày quả thực khiến cho Diệp Trần có chút giật mình, làm sao cũng không nghĩ tới, Bồng Lai tiên đảo này thế mà ở ngay dưới mí mắt của Hoa Hạ quốc.

“Mặc kệ! Trước tiên dựa theo hướng dẫn của bản đồ, tìm ra chỗ này hãng nói!”

Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, tập tức lưu lại một đạo tàn ảnh ở trên mặt biển, tốc độ cả người trong nháy mắt thăng lên tới gấp mười lần vận tốc của âm thanh, chỉ cần mất vài phút ngắn ngủi đã tới được mục tiêu.

Nhưng kỳ lạ là, xung quanh chỉ có một hòn đảo nhỏ lẻ loi trơ trọi, cũng không có bất luận một cái cửa vào nào.

Diệp Trần đứng ở trên hòn đảo nhỏ này, phóng thích toàn bộ thần niệm ra ngoài, cũng không có phát hiện bất kỳ chỗ kỳ lạ nào.

“Chẳng lẽ bản đồ này là giả? Hay là ta tìm nhầm chỗ?”

Diệp Trần nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, đành phải lật bản đồ qua qua lại lại, cẩn thận kiểm tra một lần nữa.

Bỗng nhiên, Diệp Trần nhìn thấy bốn dòng chữ nhỏ ở một góc trên bản đồ,“Âm dương giao hợp, Nam Bắc giao thế, lúc mặt trời mọc, tiên môn mở ra!”

Sau khi đọc tới đọc lui mấy lần bốn câu này, Diệp Trần mơ hồ cảm thấy chính mình dường như đã hiểu được một chút chân lý bao hàm trong đó, nhưng trong thời gian ngắn lại có chút mơ hồ.

Ngay lúc này, vừa lúc phía đông kia một vòng mặt trời đỏ, từ từ nhô lên ở trên mặt biển.

Diệp Trần bỗng nhiên nhìn qua vòng mặt trời đỏ kia, đầu ong ong một chút, trong nháy mắt lập tức hiểu ra.

“Ta hiểu được! Thì ra là thế!”

Đạp đạp đạp!

Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, thẳng đến phương hướng mặt trời mọc mà đi, sau khi vọt ra ngoài hơn trăm dặm, quả nhiên cảm ứng được xung quanh có một đạo khí tức cổ xưa mà hùng hậu bị phong ấn.

“Quả nhiên ở chỗ này! Xem ra năm đó người vẽ ra tấm bản đồ này thật đúng là sử dụng nhiều tâm trí lực để suy đi tính lại a!”

Hóa ra bốn câu này mới là chỉ dẫn quan trọng nhất tìm tới Bồng Lai tiên đảo, ở địa điểm đặc thù, thời gian đặc thù, lấy mặt trời mọc làm vật tham chiếu, mới có thể tìm ra lối vào Bồng Lai tiên đảo.

Diệp Trần cũng là may mắn vừa đúng đuổi tới khoảng thời gian này, cho nên mới có thể tìm ra được lối vào ẩn nấp này!

Sau khi Diệp Trần thần niệm hoàn toàn phóng thích ra, rất nhanh đã tìm được sơ hở của phong ấn, sau đó hai tay khẽ trảo một cái, bỗng nhiên xé ra, phía trước ngay lập tức xuất hiện một vết nứt!

“Dược Vương tông! Ta tới rồi!”

Sau khi Diệp Trần thấp giọng nói thầm một câu, trực tiếp cất bước đi vào...

P/S: Ta thích nào...chương thứ 2....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.