Chỉ thấy, bàn tay của Diệp Trần ấn ở trên ngực Đường Uy, từ trong lòng bàn tay hắn lập tức phát ra một đạo ánh sáng trắng nhu hòa. giống như sữa trâu, từ từ chảy vào trong cơ thể của Đường Uy.
Mà sau khi đạo ánh sáng trắng thần bí khó lường kia chảy vào, Đường Uy vốn đã thoi thóp, nhiều lần sắp tử vong thì bây giờ tất cả các chỉ số sống vậy mà bắt đầu tăng lên liên tục, dần dần tăng lên tới chỉ số bình thường...
Càng hơn nữa, coi như không có những cái dụng cụ đo lường kia, mọi người cũng có thể cảm thấy được rõ ràng, sinh mệnh nguyên khí của Đường Uy đang lấy một tốc độ kỳ tích nhanh chóng khôi phục lại, quả thực so với trị liệu bằng linh đan diệu dược trong chuyện thần thoại xưa còn muốn thần kỳ hơn!
“Đây...ta không phải là đang nằm mơ chứ?”
“Đây là yêu thuật gì?”
“Người này đến từ đâu?”
...
Mọi người nhìn qua thiếu niên thần bí đột nhiên xuất hiện ở trước mắt này, cùng với cử động kỳ lạ như vậy, mỗi người đều vừa kinh vừa sợ, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, trong lúc nhất thời đều quên ngăn cản.
Một nhóm bảo vệ từ đằng sau đi tới, toàn bộ nhìn thấy cảnh tượng bên này cũng lập tức sững sờ, hai người Lý Hổ và Trần Đông cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Trần thi triển ra thủ đoạn như thế thì hai mắt cũng không thể không trợn lên thật lớn.
“Trần ca cũng quá trâu rồi đi! Chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm hay sao?”
Lý Hổ nhìn thấy mạng sống của Đường Uy vốn như treo trên sợi tóc, bây giờ thì khuôn mặt đã bắt đầu hồng nhuận, lập tức kích động gớm lắm, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần càng ngày càng trở nên sùng kính, sùng bái.
“Khụ khụ!”
Dưới ánh mắt chấn động không gì sánh nổi của mọi người, Đường Uy vốn được bệnh viện phán định gần như đã không thể cứu chữa được, bây giờ sau khi ho khan một lúc thì từ từ mở hai mắt ra.
Không chỉ các chỉ số sống đều khôi phục bình thường, thậm chí thương thế ở trên người và trong cơ thể cũng đang nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Phải biết, từ lúc mới bắt đầu cho tới bây giờ cũng mới chỉ mất có mấy phút mà thôi!
“Trần ca, ngươi, sao ngươi lại tới đây? Ta nhớ được ta bị người của Long Minh đả thương, tha không chết?”
Sau khi Đường Uy khôi phục lại ý thức, hai tay hơi khẽ chống lên ở trên giường, vậy mà trực tiếp ngồi dậy, hành động này lại một lần nữa làm những bác sĩ kia phải trợn mắt há hốc mồm ra để mà nhìn.
Đường Uy tự nhiên không biết, chính mình ở trong mấy phút ngắn ngủi đã từ đi dạo được ở Quỷ Môn quan được một vòng.
Diệp Trần thấy thương thế của Đường Uy đã tốt hơn bảy tám phần, lúc này mới thu hồi bàn tay lại, khẽ mỉm cười nói:
“Có ta ở đây, ngươi muốn chết nào có dễ như vậy?”
Nói đến đây, sâu trong đôi mắt Diệp Trần hơi hiện ra vẻ lạnh lùng, “Còn về phần Long Minh kia, cũng dám xuống tay với ngươi tàn nhẫn đến như vậy, món nợ này chúng ta phải đi tìm bọn họ tính toán thật tốt một chút!”
Đường Uy nghe được điều này, vẻ mặt lập tức hơi đổi, “Trần ca, Long Minh không biết từ nơi nào mời tới một vị tông sư Hóa Kình, ta đấu với hắn ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi, chuyện này hay là thôi đi!”
Nghe được điều này, Diệp Trần lập tức mỉm cười, “Chỉ là một tên tông sư Hóa Kình mà thôi, ta có thể giết chết hắn trong nháy mắt, ngươi không cần phải lo lắng!”
Nói xong lời này, Diệp Trần lại thuận tay nhẹ nhàng vỗ ở trên người Đường Uy.
Oanh!
Đường Uy lập tức cảm thấy một dòng nước ấm tiến vào trong cơ thể của mình, trong nháy mắt chảy khắp ngũ tạng lục phủ của hắn, ngay sau đó, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều truyền đến một cỗ cảm giác tuyệt vời vô cùng thoải mái và dễ chịu, thương thế trên người đã tốt tới bảy tám phần, toàn thân tràn đầy lực lượng.
Đường Uy lập tức vừa mừng vừa sợ, hai tay khẽ chống ở trên giường, trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, “Thương thế của ta...vậy mà khỏi hẳn rồi?”
Không chỉ riêng mặt mũi của Đường Uy đầy vẻ kinh hãi mà ngay cả những người khác ở một bên cũng giống như thấy quỷ.
Bọn họ làm sao biết được rằng, Diệp Trần vừa rồi cho Đường Uy sử dụng đan dược chính là Cửu Chuyển Thiên Hương đan, đan dược này được luyện chế ra chính là từ Phù Dao tiên quả, cho dù là đối với cường giả tu chân cấp bậc như Diệp Trần thì cũng là linh đan thần dược hiếm có, huống chi Đường Uy chỉ là mạnh hơn một chút so với người bình thường mà thôi.
Thương thế của Đường Uy bây giờ chẳng nhữ đã tốt được bảy tám phần, công lực cũng lớn hơn trước đó, không bao lâu nữa là có thể trực tiếp đột pháp rào cản đạt tới cảnh giới tông sư Hóa Kình.
Một mực đợi đến khi bốn người Diệp Trần đường hoàng đi ra khỏi phòng giải phẫu, những bác sĩ, y tá, nhân viên bảo vệ, bọn họ vẫn một mặt choáng váng như cũ, thậm chí cũng đã bắt đầu nghi ngờ cả cuộc sống.
Một bệnh nhân bị thương nặng vừa rồi vẫn còn ở trong trạng thái sắp chết, gần như đều từ bỏ trị liệu vậy mà ở trong nháy mắt lại có thể nhảy nhót tưng bừng!
Việc này nếu như không phải nhìn thấy tận mắt, có đánh chết bọn họ cũng không dám tin tưởng.
...
Câu lạc bộ võ dạo Long Minh, đại học Thiên Hải, “Hà tiền bối, lần nay may mắn có ngài ra tay, nghe nói họ Đường kia sau khi trúng một chưởng của ngài thì đã được đưa vào bệnh viện, sắp không chịu nổi!”
Tiền Long, Chủ tịch câu lạc bộ võ đạo Long Minh lúc này đang đối với một người đàn ông trung niên khí thế rất hùng mạnh, một mặt cười làm lành nói.
Hóa ra, người đàn ông trung niên này tên là Khôn Sơn là tông sư Hóa Kình mà câu lạc bộ võ đạo Long Minh lấy giá cao mời tới, trước đó chính là một chưởng của người này suýt chút nữa thì lấy đi tính mạng của Đường Uy.
Hà Khôn Sơn dựa vào trên một cái ghế bành, mặt mùi đầy vẻ ngạo nhiên, “Nếu như không phải sợ bị người nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, ta sớm đã một chưởng kết liễu tiểu tử kia rồi, há lại sẽ để cho hắn sống lâu thêm một ngày?”
Tiền Long tiếp tục vội vàng người xòa nói:
“Đúng vậy đúng vậy! Lấy tu vi của Hà tiền bối bây giờ, chính là ở bên trong tông sư Hóa Kính cũng khó kiếm được đối thủ, huống chi Đường Uy kia chỉ là nửa bước tông sư Hóa Kình mà thôi...”
Hà Khôn Núi đang muốn tiếp tục nói khoác thì bỗng nhiên một bên lại có lời nói chen vào:
“Đường Uy kia tự nhiên không coi vào đâu, sơ là sợ cái người sau lưng của hắn cũng không quá dễ trọc a!”
Người nói chuyện này bỗng nhiên chính là người học cùng một cái khoa với Diệp Trần chính là Dương Chi Phàm.
Hóa ra, con hàng Dương Chi Phàm này cũng đã gia nhập vào câu lạc bộ võ đạo Long Minh, hơn nữa còn tuyệt đối là nhân vật quan trọng.
Hắn nghe nói Hà Khôn Sơn đánh Đường uy thành trọng thương thì lập tức chạy tới, luôn cảm thấy việc này có chút không ổn.
Lúc trước hắn đã từng thấy qua, ngay cả Đường Thanh Sơn đều ở trước mặt Diệp Trần cũng một mực cung kính, hơn nữa hắn luôn cảm thấy người bạn học này của mình không phải là một người đơn giản, nhưng mặc cho hắn điều tra như thế nào cũng không thể tra ra bối cảnh lai lịch của Diệp Trần, cho nên vẫn luôn kính sợ mà tránh xa Diệp Trần.
Hà Khôn Sơn và Tiền Long nghe được điều này thì đều có vẻ mặt khinh thường.
“Dương thiếu gia, Diệp Trần mà ngươi nói đó a? Ta nghe qua lai lịch của người này, chẳng qua chỉ là một tên có vẻ ngoài đẹp trai một chút leo lên công chúa của Tiêu gia, chúng ta có gì mà phải sợ hắn?”
“Huống chi, hà tiền bối là ở trên lôi đài công cộng đánh bại Đường Uy, cho dù là thật sự chết rồi thì đó cũng là hắn gieo gió gặt bão, lại có thể làm được gì chúng ta?”
Dương Chi Phàm chau mày, “Lai lịch của người này cực kỳ thần bí, chỉ sợ không có đơn giản như các ngươi nghĩ như vậy đâu...”
Dương Chi Phàm còn chưa nói xong thì một tên thành viên của câu lạc bộ võ đạo Long Minh vội vã từ bên ngoài chạy vào, “Long ca, Dương thiếu gia, việc lớn không tốt, Đường Uy chủ tịch câu lạc bộ võ đạo Đường Môn mang theo người của câu lạc bộ bọn họ giết tới!”
“Cái gì!”
Nghe được điều này, Tiền Long và Hà Khôn Sơn, cả hai đều đột nhiên đứng dậy, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, “A Hào, ngươi không có nhìn nhầm chứ? Thật là Đường Uy?”
“Một chưởng trước đó của ta đã dùng tới bảy thành lực lượng, làm vỡ nát mười mấy đường kinh mạch toàn thân tiểu tử kia, hắn vậy mà không chết? Điều này...điều này làm sao có thể!”
Một bên Dương Chi Phàm, cũng lập tức chau mày, không thể không thấp giọng lẩm bẩm một câu, “Chẳng lẽ là bởi vì hắn? Không, không có khả năng, cho dù hắn có bối cảnh thông thiên cũng không thể nào có năng lực cải tử hồi sinh a?”
P/S: Ta thích nào...