Thiết A Tam người nổi tiếng toàn bộ Ma Hoàng thành lại bị người giết chết chỉ trong nháy mắt!
Thậm chí có rất nhiều người đều không thấy được rõ ràng là Thiết A Tam chết như thế nào, chỉ thấy đầu của hắn đột nhiên bay lên thì đầu đã một nơi thân một nẻo.
“Hay!”
Duy chỉ có Nạp Lan Nhu Nhiên là hưng phấn vỗ tay bảo hay, cảm giác rất là hả giận, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần lộ ra vẻ sùng bái nồng đậm.
“Ta chính là tam công tử của phủ Hách Liên tướng quân, Hách Liên Phi Bằng, các hạ đến cùng là ai?”
Vị Hách Liên công tử kia đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó trầm giọng mở miệng nói.
Diệp Trần khẽ ngẩng đầu, liếc qua Hách Liên Phi Bằng, thản nhiên nói:
“Người ngươi không chọc nổi!”
Oanh!
Mọi người nhất thời xôn xao lần nữa.
Phủ Hách Liên tướng quân, chính là thế lực siêu nhất lưu gần với Ma Hoàng cung, trong phủ có vài vị lão tổ cảnh giới Trùng Tiêu tọa trấn, chính là Ma Hoàng đại nhân Ma giới chi chủ cũng phải cấ cho phủ Hách Liên tướng quân mấy phần thể diện!
Cái tên này là ai mà cũng dám nói với công tử dòng chính của phủ Hách Liên tướng quân như thế?
Mà Hách Liên Phi Bằng kia, nghe được điều này thì vẻ mặt trắng bệch, trong đôi mắt hiện lên một vệt sát ý, “Giọng điệu thật là cuồng vọng! Các hạ đây nhất định muốn đối nghịch với phủ Hách Liên tướng quân ta hay sao?”
Diệp Trần cười lạnh, “Đối nghịch với các ngươi? Ngươi còn chưa đủ tư cách này! Lại không cút, ngay cả ngươi ta cũng giết luôn!”
Oanh!
Mỗi một câu Diệp Trần nói ra, mọi người đều chấn kinh một lần.
Cái tên này!
Hắn đây là không có một chút nào để một cái thế lực siêu lớn như phủ Hách Liên tướng quân vào mắt a!
Nạp Lan Nhu Nhiên ở một bên thì hai mắt tỏa ra ánh sáng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ sùng bát càng phát nồng đậm.
“Diệp tiền bối, thực sự là...quá đẹp trai a!”
Hách Liên Phi Bằng lập tức tức giận đến toàn thân phát run, nếu không phải hắn bây giờ còn chưa đoán ra được thực lực của Diệp Trần thì chỉ sợ sớm đã xông lên, “Được được được! Ngươi là người đầu tiên từ một trăm năm trước đến nay dám không để người phủ Hách Liên tướng quân ta vào mắt!”
“Bách Lý trưởng lão!”
Sau khi Hách Liên Phi Bằng thấp giọng một tiếng.
Bạch!
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, đằng trước Hách Liên công tử đột nhiên xuất hiện một ông lão mặc áo bào màu xám.
Giống như đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, ngoài Diệp Trần ra không có ai biết hắn là xuất hiện từ nơi nào.
“Hắc hắc!”
Sau khi ông lão áo xám kia xuất hiện thì lập tức cười lạnh, đôi mắt già nua ở trên người Diệp Trần đánh giá trên dưới một phen mới chậm rãi nói:
“Người tuổi trẻ bây giờ a, thật đúng là cuồng không biên giới! Có một chút thực lực như vậy thì đã không biết trời cao bao nhiêu, đất dày cỡ nào!”
“Lão phu Bách Lý Trường Tùng, không biết tiểu hữu xuất từ môn hạ người nào?”
Lúc ông lão áo xám báo ra danh tự của chính mình, một mặt vẻ ngạo nghễ, rõ ràng thân phận không tầm thường.
Quả nhiên,
Nghe thấy bốn chữ “Bách Lý Trường Tùng”, tất cả mọi người trong quán rượu thi nhau kinh hô lên,
“Lại là Bách Lý Trường Tùng lão tiền bối!”
“Lão nhân gia ông ta sớm ở mấy chục năm trước đã vang danh khắp thiên hạ!”
“Sau khi về ở ẩn thì không biết tung tích, hóa ra là tiến vào trong phủ Hách Liên tướng quân!”
“Bách Lý Trường Tùng lão tiền bối, sớm ở ba mươi năm trước cũng đã là cường giả cảnh giới Ngự Không, thực lực hôm nay coi như chưa tới cảnh giới Trùng Tiêu thì chỉ sợ chênh lệch cũng không xa!”
...
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, thần sắc của Bách Lý Trường Tùng ngay lập tức càng trở nên ngạo nghễ.
Nạp Lan Nhu Nhiên thì sắc mặt đại biến, không thể không lôi kéo ống tay áo của Diệp Trần, thấp giọng nói:
“Diệp tiền bối, đối phương nói không chừng cũng là cường giả cảnh giới Trùng Tiêu, nếu không chúng ta hay là tranh thủ thời gian đi nhanh đi!”
Ở trong mắt Nạp Lan Nhu Nhiên, Diệp Trần tuy rằng cũng là cường giả cảnh giới Trùng Tiêu, thế nhưng sau lưng đối phương còn có cả một cái phủ Hách Liên tướng quân!
Nếu cứ dây dưa thêm nữa thì chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn không tốt.
“Ha ha ha!”
Hách Liên Phi Bằng dường như cũng phát hiện được Nạp Lan Nhu Nhiên có ý lui thì lập tức cười ha ha một tiếng, “Bây giờ mới muốn đi, không khỏi cũng đã quá muộn một chút!”
Nói đến đây, hai mắt Hách Liên Phi Bằng khẽ híp một cái, trên mặt lộ ra vẻ trêu tức, chậm rãi nói:
“Nạp Lan tiểu thư, xem ở trên mặt mũi thành chủ La Sát thành của ngươi, bản công tử cũng không làm khó ngươi, ngoan ngoan bồi bản công tử uống chén rượu, chuyện ngày hôm nay, bản công tử có thể coi là chuyện cũ mà bỏ qua!”
“Ừm?”
Nạp Lan Nhu Nhiên nghe được điều này thì lập tức cảm thấy rất khó chịu, ngay cả khi nàng ta không thể không đồng ý.
Tuy rằng nàng ta đối với Hách Liên Phi Bằng này quả thực là cực kỳ chán ghét, hơn nữa uống rượu với hắn, chỉ sợ không tránh được phải ăn chút thiệt thòi, thế nhưng vì mạng sống cũng chỉ có thể đồng ý.
Không nghĩ tới, sau khi Hách Liên Phi Bằng nói xong lời này thì lại nhìn về phía Diệp Trần, một mặt thản nhiên nói:
“Còn về phần ngươi nha...ngươi cũng dám giết cận vệ của ta, thực sự gan to bằng trời!”
“Tuy nhiên xem ở trên mặt mũi của Nạp Lan tiểu thư, chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi, tự đoạn một cánh tay, bản công tử có lẽ có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng! Như thế nào?”
Mọi người nghe được điều này thì lập tức thi nhau âm thầm lắc đầu cảm khái.
“Phải nói người này, tuổi còn trẻ đã có thể nháy mắt giết chết cao thủ như Thiết A Tam, tuyệt đối có thể coi là một nhân vật thiên tài!”
“Đáng tiếc, hắn không nên trêu chọc Hách Liên công tử!”
“Cũng may Hách Liên công tử rộng lượng, chỉ để hắn tự đoạn một cánh tay, tuy rằng thực lực sau này sẽ có ảnh hưởng lớn, tuy nhiên cũng coi như may mắn trong bất hạnh a!”
“Đối mặt với cường giả như Bách Lỹ Trường Tùng thì hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận đi?”
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, rõ ràng đều nhất trí cho rằng, ở trước mặt cường giả có uy tín lâu năm như Bách Lý Trường Tùng thì mấy người Diệp Trần căn bản không có bất luận chỗ nào có thể phản kháng lại.
Tuy nhiên, chờ Diệp Trần vừa mở miệng thì tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
“Đã như vậy, vậy ta cũng cho ngươi một cơ hội!”
“Quỳ xuống khấu đầu một trăm cái, rồi tự đoạn hai tay, ta có thể tha cho ngươi một cái mạng nhỏ!”
Mọi người ngay lập tức xôn xao lần nữa, sau đó thi nhau lộ ra vẻ mặt như đang nhìn một thằng ngu:
“Thật sự là không biết sống chết a!”
“Tiểu tử này xong!”
“Tự tìm đường chết!”
Ngay cả Nạp Lan Nhu Nhiên, gương mặt xinh đẹp kia cũng trở nên trắng bệch.
La Sát thành dù sao cũng không thể đi so sánh với Ma Hoàng thành, ở Ma Hoàng thành cao thủ nhiều như mây trên trời, Diệp Trần lại lớn lối như thế, hôm nay việc này sợ rằng khó có thể tốt được.
Hách Liên Phi Bằng ngay lập tức trừng hai mắt một cái, “Ngươi muốn chết!”
“Bách Lỹ Trường Tùng lão tiền bối, phế hắn cho ta!”
“Rõ!”
Bách Lý Trường Tùng lập tức lên tiếng, trực tiếp hướng Diệp Trần đưa tay khẽ vồ.
Oanh!
Một cái bóng mờ hình bàn tay khổng lồ, đột nhiên xuất hiện, sau đó nhanh như chớp giữ Diệp Trần ở trong lòng bàn tay.
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức sợ hãi thán phục lần nữa:
“Trong lúc nhấc tay thì đã có thể điều động lực lượng của thiên địa, hơn nữa chân nguyên ngưng tụ như thực chất, như vậy chí ít cũng phải có cảnh giới Ngự Không hậu kỳ mới có thể có được thực lực như vậy a?”
“Nhá mắt giết a! Không hổ là Bách Lý tiền bối!”
“Tiểu tử kia tuy rằng lợi hại, nhưng dù sao tuổi cũng còn quá trẻ, làm sao có thể là đối thủ của Bách Lý tiền bối?”
...
Ngay khi tất cả mọi người đều cho là Diệp Trần đã bị một chiêu của Bách Lý Trường Tùng chế phục.
Lúc này, một giọng nói vô cùng lạnh lùng, giống như giọng của Ma Thần đột nhiên vang lên ở trong quán rượu, “Loại kiến cỏ tầm thường! Cũng dám ra tay với ta!”
“Muốn chết!”
Bành!
Sau khi chữ “Chết” rơi xuống thì cái bóng mờ hình bàn tay khổng lồ nắm chặt lấy Diệp Trần kia bỗng nhiên ầm vang vỡ vụn!
Cùng lúc đó:
Bạch bạch bạch!
Bách Lý Trường Tùng liên tiếp lùi lại bảy tám bước, trên gương mặt già nua kia đều là vẻ kinh ngạc.
P/S: Ta thích nào....chương thứ 6 nhé, cầu Kim Phiếu TLT nha, ủng hộ cái để tích cực dịch nào các đạo hữu. Cảm ơn quangvu223 nha, lấy lại tinh thần rồi a.....=)) tập trung dịch....