Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 359: Chương 359: Ngươi cho rằng ngươi giết được ta?




“Bán Tàng Hùng Nhất! Đây chính là đạo đãi khách của tổ chức Sam Khẩu các ngươi sao?”

Diệp Trần thuận tay nháy mắt giết chết những người trong bóng tối kia, một tay thả lỏng phía sau, một tay nắm khí thành một đạo kiếm quang kinh thiên màu đỏ dài hơn trăm mét, đã phóng lên tận trời, sau đó trực tiếp hung hăng chém xuống phía dưới!

Ầm ầm!

Tòa cao ốc sang trọng khí phái kia của tổ chức Sam Khẩu đã bị đạo kiếm khí này của Diệp Trần nhắm vào giữa mạnh mẽ bổ ra làm hai nửa!

Phần phật!

Cao ốc cao tới mấy chục mét, trong nháy mắt sụp đổ xuống.

Tuy nhiên, một lát sau, bành một tiếng!

Trong cao ốc sụp đổ xuống kia, có vẻ như có thứ gì đó thoát ra, trong nháy mắt một luồng khí kình cực mạnh hất văng đống gạch vụn xung quanh ra!

Các vị cao tầng hạch tâm của tổ chức Sam Khẩu ở phía dưới vậy mà không tổn thất một ai.

Hai mắt Diệp Trần không thể không híp lại một cái, ánh mắt khóa chặt ở trên người một ông lão tóc bạc trắng.

Rất rõ ràng, ở lúc cao ốc sụp đổ xuống là do người này đã dùng khí kình cường đại để ngăn cản, phá tan tòa cao ốc sụp đổ xuống lúc này mới bảo đảm được an toàn của mọi người.

Thực lực của người này, ít nhất là ở trên Thần Cảnh.

“Diệp Cuồng Tiên! Lão phu thật đúng là xem thường ngươi!”

Diệp Trần để ý tới Bán Tàng Chân Nhất, người kia cũng nhìn hắn ta từ trên xuống, và từ từ mở miệng, “Tuy nhiên! Hành động ngày hôm nay của ngươi chẳng qua chỉ là mãng phu thôi! Ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội sống sót rời khỏi nơi này sao?”

Lời nói của Bán Tàng Chân Nhất rơi xuống, thân thể hơi chao đảo một cái, người đã bước ra khoảng cách mấy chục mét, trong nháy mắt từ trong khu phế tích kia nhảy ra ngoài.

Diệp Trần cười lạnh, “Nếu như ta muốn đi, không có ai có thể ngăn được ta! Ngươi không được! Quân đội sau lưng ngươi cũng như vậy đều không được!”

Bán Tàng Chân Nhất nghe được điều này, hai mắt không thể không ngưng tụ, “Ngươi biết rõ xung quanh có quân đội mai phục mà còn dám hiện thân sao?”

Hai tay Diệp Trần thả lỏng phía sau, thản nhiên nói:

“Có gì mà không dám? Chẳng qua chỉ là một đàn kiến hôi mà thôi!”

“Tốt tốt tốt!”

Bán Tàng Chân Nhất giận quá thành cười, “Ngươi quả nhiên giống như tin đồn, ngông cuồng không ai bì nổi! Lão phu hôm nay ngược lại muốn xem xem, ngươi có vốn liếng gì để ngông cuồng như vậy!”

Cùng lúc nói xong lời này, Bán Tàng Chân Nhất cũng đã xuất thủ, chỉ thấy hai tay của hắn nắm lại, giống như cầm một thanh bảo kiếm.

Oanh!

Giống như vậy một đạo kiếm quang mờ mờ dài hơn trăm mét đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Bán Tàng Chân Nhất, “Tiểu tử Hoa Hạ! Trước tiên thử nhận một chiêu này của lão phu!”

“Chân Long Thiên Trảm!!”

Lời nói rơi xuống, đạo kiếm quang kinh thiên kia cũng theo đó mà rơi xuống, nó dường như rất chậm, và đồng thời nó dường như nhanh như chớp!

Hai loại cảm giác này rõ ràng tràn đầy mâu thuẫn lại dung hợp với nhau một cách quỷ dị!

“Ừm?”

Ngay cả lông mày Diệp Trần cũng không thể không nhíu lại, “Người này vậy mà lĩnh ngộ được một chút Thời không Pháp tắc? Hơn nữa còn dung nhập vào trong kiếm pháp!”

“Tuy rằng căn bản không đáng giá nhắc tới, thế nhưng ở trên Trái Đất nho nhỏ này cũng được coi là kỳ tài ngút trời!”

“Người này chỉ sợ có thực lực cao hơn một chút so với Tần Đạp Thiên!”

Bỗng nhiên, Diệp Trần nhận ra rằng, khó trách thời đại chủ nghĩa tư bản võ đạo Hoa Hạ bị võ đạo của Đảo quốc có chỗ áp chế, nghĩ tới Tần Đạp Thiên kia trước đó ở lúc Diệp Trần không có đột nhiên xuất hiện, mơ hồ đã là đệ nhất cao thủ của Hoa Hạ, vẫn như trước so với Bán Tàng Chân Nhất này phải kém nửa bậc, vị Vũ Hạc đại tiên kia có danh xưng là đệ nhất nhân của Đảo quốc, chẳng phải còn càng mạnh hơn sao?

Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ, đạo kiếm quang kinh thiên kia đã nặng nề rơi xuống!

Bá bá bá!!!

Ngay vào lúc kiếm quang kia rơi xuống, mức độ dường như tăng lên không chỉ hàng nghìn lần!

Thế mà trong nháy mắt đã chém ra hơn ngàn lần công kích!

Oanh!

Lấy đôi mắt của những người bình thường xung quanh căn bản đã không có cách nào bắt được kiếm quang, chỉ thấy thân ảnh thiếu niên phía trước kia, đã hoàn toàn bị rất nhiều đạo kiếm quang nuốt hết vào trong đó!

Ầm ầm!

Sau đó là núi rừng chấn động, giống như sinh ra một cơn địa chấn lớn vậy!

Đám người đứng vững lại, rất nhiều đạo kiếm quang kia cũng đã biến mất không thấy gì nữa.

Phía trước thì xuất hiện một cái hào rộng gần mười mét dài hơn trăm mét, sâu tới hai ba mươi mét!

Tê ~

Mọi người của tổ chức Sam Khẩu đang thi nhau hít sâu một hời đồng thời trong lòng cuồng hỉ không thôi.

“Uy lực một kiếm này của Lão tổ trưởng, chỉ sợ đã không kém một một quả bom nguyên tử cỡ nhỏ đi!”

“Tiểu tử kia cho dù thân thể cứng như kim cương đi nữa thì có lẽ cũng đã thành tro bụi!”

“Quả nhiên lão tổ trưởng vừa ra tay, đánh đanh thắng đó a!”

...

Sự rung động của mọi người trong tổ chức Sam Khẩu qua đi thì đã bắt đầu thi nhau hoan hô lên.

Duy chỉ có Bán Tàng Chân Nhất chau mày,

“Cứ như vậy chết rồi sao?”

Chờ một lát, chỗ hào sâu kia vẫn không thấy có động tĩnh gì, cũng không cảm ứng được bất kỳ khí tức gì, Bán Tàng Chân Nhất lúc này mới vững tin, đối phương đã chết dưới một kích cường đại của chính mình, không thể không cười ha ha, “Cao thủ đệ nhất Hoa Hạ sao, hóa ra cũng chỉ như vậy mà thôi!”

Tuy nhiên, hắn vừa mới nói câu này xong, ở chỗ cái hào sâu kia đột nhiên vang lên một giọng nói vô cùng lạnh nhạt, “Thật sao? Ngươi thực sự cho rằng ngươi đã giết được ta sao?”

Giọng nói vừa rơi xuống đồng thời ở chỗ hào sâu kia hiện ra ánh vàng, sau đó một bóng người từ trong hố sâu chậm rãi đi ra, giống như bước lên một cái bậc thang vô hình, chỉ chốc lát cũng đã từ hào sâu trở về trên mặt đất một lần nữa.

“Cái gì!”

Bán Tàng Chân Nhất nhìn thấy Diệp Trần từ hào sâu đi ra, hơn nữa khắp toàn thân từ trên xuống dưới dường như không có dấu hiệu bị thương tổn gì, sắc mặt lập tức đại biến.

Mọi người còn lại của tổ chức Sam Khẩu cũng đều có vẻ mặt tràn đầy khó tin.

Có thể một kích có thể so với bom nguyên tử cỡ nhỏ, thế mà bị đối phương mạnh mẽ đỡ được!

Đây là người sao?

Bọn họ làm sao biết được rằng, Diệp Trần vừa rồi nhất thời hứng khởi muốn thử một kiếm uy lực này của đối phương một chút, cho nên không có trốn tránh, cũng không có sử dụng Lưu Ly Kim Thân, trực tiếp lấy nhục thân chống đỡ.

Không thể không nói, một kiếm uy lực này của đối phương hoàn toàn chính xác không tầm thường!

Cho dù lấy nhục thân của Diệp Trần bây giờ đã có thể so với Linh khí thì vẫn bị một kiếm này của đối phương phá vỡ da thịt. Tuy nhiên chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, sau khi vận chuyển chân nguyên trong cơ thể chữa trị, đảo mắt đã khỏi hẳn, cho nên chậm trễ một chút thời gian.

Nếu để cho Bán Tàng Chân Nhân biết được chuyện này, đối phương lấy nhục thân chống đỡ một kiếm của chính mình, hơn nữa còn không có thi triển võ kỹ phòng ngự, đoán chừng sẽ suy sụp mất.

“Trúng một kiếm của lão phu, ta cũng không tin ngươi mảnh may không có một chút thương tổn nào, đón thêm một kích mạnh nhất của ta thử một chút!”

Sau khi khiếp sợ Bán Tàng Chân Nhất cho rằng đối phương chẳng qua là đang cố gắng chống đỡ, lập tức lấy về mấy phần tự tin một lần nữa, thế là rốt cuộc rút ra trường kiếm có phong cách cổ xưa ra.

Ông ~

Trường kiếm có phong cách cổ xưa được rút ra, dường như ngay cả không gian ở xung quanh đều phải hung hăng lắc lư một cái!

“Tiểu tử Hoa Hạ! Kiếm này tên là Thập Quyền kiếm! Chính là Thần khí thượng cổ của Đảo quốc ta, ngươi có thể chết ở dưới kiếm này cũng coi là vinh hạnh của ngươi!”

Bán Tàng Chân Nhất vuốt ve thân kiếm từ từ mở miệng nói.

Mà thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa kia dường như đã cảm ứng được chiến ý của chủ nhân, lập tức ông ông tác hưởng, sau đó phát ra ánh sáng chói mắt, xông thẳng lên trời!

“Đây chính là Thập Quyền Kiếm danh xưng kiếm thần sao?”

“Hoá ra ở trong tay lão tổ trưởng!”

“Ha ha! Lão tổ trường có Thần kiếm trong tay, xem ra tiểu tử này chết chắc!”

...

Mọi người của tổ chức Sam Khẩu lập tức lấy lại sự tự tin.

P/S: Ta thích nào....mấy ngày gần đây, laptop của mình bung hết nút khó gõ quá đi, chưa có thời gian để đi sửa a.... gõ cứ bị bung nút ra:(((( Chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.