Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 160: Chương 160: Ngươi không xứng!




Ba!

Ba!

Ba!

Ba lần tấn công liên tiếp, Liễu Mộ Bạch hoặc là lúc dẫn bóng qua người, bị Diệp Trần dễ dàng nhẹ nhõm cắt mất, hoặc là lao tới dưới rỗ, mắt thấy chắc chắn sẽ ném bóng vào rổ, lại bị Diệp Trần hung hăng chụp cho cái mũ lớn, vậy mà ngay cả một quả cũng không ném được vào rổ, một điểm cũng không kiếm được!

Hơn nữa từ lúc mới đầu cho tới bây giờ, tay phải Diệp Trần vẫn luôn đúc vào trong túi quần, rút tay ra một lần cũng không có!

Cho tới giờ phút này, mọi người lúc này mới phát hiện, hóa ra gia hỏa này không có nói ra lời nói ngông cuồng, hắn thật sự chỉ cần một cái tay, là có thể đánh bại thần bóng rổ trong lòng bọn họ.

“Ngươi chắc chắn còn muốn tiếp tục chứ?”

Diệp Trần ngăn chặn được năm pha tấn công của Liễu Mộ Bạch, vốn là đã có dự định trực tiếp chuồn, thế nhưng Liễu Mộ Bạch dường như cuống lên, vẫn không buông tha,

“Tuy rằng ta không có điểm, nhưng chưa chắc ngươi có thể đạt được! Tuy rằng ta không thắng được ngươi, nhưng cũng chưa chắc nhất định sẽ thua!”

Lời này của Liễu Mô Bạch thực ra thì cũng không có sai, chỉ cần hắn cũng có thể ngăn cản năm lần tấn công của Diệp Trần, để cho hắn cũng không kiếm được điểm nào, như vậy hai người coi như là ngang tay.

Cho nên từ trên lý thuyết tới mà nói, tuy rằng hắn đã không có cơ hội thắng, nhưng ít ra còn có cơ hội không thua.

Nhưng đáng tiếc thay, hắn làm sao có thể biết được, chính mình đối mặt với sự tồn tại như thế nào?

Diệp Trần lắc đầu cười lạnh,

“Người thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Nói xong, Diệp Trần gần như đứng ở vị trí giữa sân, bóng rổ trong tay thuận tiện ném đi, sau đó trực tiếp quay người rời khỏi, đồng thời nhàn nhạt mở miệng nói:

“Ngươi thua!”

Liễu Mộ Bạch và mọi người xung quanh đang vây xem, đang không hiểu ý của Diệp Trần như thế nào, bóng rỗ đã đi bay đi theo một đường vòng cung hoàn mỹ, tinh chuẩn vô cùng đã rơi vào trong vòng rổ.

Xoạt!

Toàn bộ sân bóng rổ lập tức bùng nổ một lần nữa.

Mà Liễu Mộ Bạch cũng chán nản ngã ngôi trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm nói:

“Không có khả năng! Đây không có khả năng!”

Hắn tự hỏi mình có thiên phú chơi bóng rổ rất cao, sau khi dung nhập nội kình vào trong kỹ thuật bóng rổ, ở trên sân bóng rổ làm mọi việc càng thuận lợi, thậm chí một đối một đơn đấu với cầu thủ chuyên nghiệp đều không có rơi vào thế hạ phong, cho tới bây giờ chưa từng bại thê thảm như thế này bao giờ.

Thế nhưng đối mặt với Diệp Trần, hắn cảm giác mình giống như là đối mặt với một ngọn núi lớn vĩnh viễn không có cách nào vượt qua, ngay cả mình cũng không nói lên được vì sao, chính là tạo cho mình quá nhiều áp lực.

“Chẳng lẽ hắn cũng là cao thủ võ đạo, hơn nữa tu vi so với ta còn cao hơn?”

Nhìn qua bóng dáng của Diệp Trần càng đi càng xa, trong đôi mắt của Liễu Mộ Bạch, hiện ra vẻ rất nghi hoặc.

...

Chẳng bao lâu, bài kiểm tra toán buổi chiều, cuối cùng cũng đến.

Tốc độ làm bài của Diệp Trần lần này càng nhanh, chỉ cần mười mấy phút đã làm xong toàn bộ, sau đó không nhìn vẻ mặt mang thần sắc uy hiếp của Bạch Nhược Băng, lần nữa nộp bài thi sớm, trực tiếp rời khỏi.

Nhìn thấy cảnh này, chẳng những Bạch Nhược Băng, gần như tất cả mọi người trong lớp đều cảm thấy, Diệp Trần đã bỏ thi, thi nhau cảm thán một tên học sinh khá giỏi mất đi từ đây.

Duy chỉ có Ngô Lỗi và Đường Thanh Nhã là hiểu rõ thân phận của Diệp Trần nhất, theo suy nghĩ của bọn hắn, lấy thân phận và địa vị bây giờ của Diệp Trần, hoàn toàn chính xác không cần thiết phải tiếp tục đi học, cho nên cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Liễu Mộ Bạch thấy thế, thì trong lòng đang âm thầm cười lạnh,

“Coi như thiên phú võ đạo của người cao hơn ta thì sao, nhưng như vậy thì lại như thế nào? Chỉ cần ngươi không thể bước vào cảnh giới tông sư Hóa Kình, cùng lắm cũng chỉ là một giới vũ phu mà thôi, không có quyền thế, không có bối cảnh, thành tích học tập lại không tốt, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm tay chân cho những người quyền quý kia, loại mặt hàng không đủ tư cách đấu với ta mà thôi!”

...

Vào buổi chiều ngày thứ hai, bến cảnh thành phố Thiên Hải, ở trên một chiếc du thuyền quân dụng,

“Đường thượng tá, chúng ta đã chờ lâu như vậy rồi, vị Diệp thiếu tướng kia làm sao còn chưa có tới? Vừa rồi hắn gọi điện thoại nói gì với ngài?”

Đường Minh Phi nhìn qua năm nhân vật tinh anh của Thần Long vệ, trên mặt không thể không hiện ra vẻ mặt xấu hổ, ấp úng nói:

“Diệp thiếu tướng nói...chờ hắn thi xong sẽ chạy tới...”

“What?”

Năm nhân vật tinh anh của Thần Long vệ, tất cả lập tức đực mặt ra.

...

Hóa ra, tin tức vùng biển phía Nam truyền tới tin tức, nói thế lực tà ác bên kia đang ngo ngoe muốn động, cho nên tạm thời hành trình tiến về Nam Hải sẽ sớm hơn thời hạn nửa ngày.

Tuy nhiên, vào lúc này Diệp Trần, lại đang gặp một chút rắc rối nho nhỏ.

Sau khi Diệp Trần làm bài thi Anh ngữ xong thật nhanh, chuẩn bị giống như trước đó, trực tiếp nộp bài thi rồi đi, sau đó tiến về Thiên Hải tập trung với mấy người Đường Minh Phi.

Không nghĩ tới, lần này lại bị Bạch Nhược Băng gắt gao ngăn lại.

Bạch Nhược Băng mặt lạnh lùng nói:

“Diệp Trần, lần này em nhất định phải thành thành thật thật đợi cho cô! Cuộc thi lần này của chúng ta là máy tính chấm điểm, không tới nửa giờ, kết quả sẽ có, nếu như em không thể lấy được số điểm đứng thứ nhất của cả trường, sau này thành thành thật thật lên lớp học đều đặn cho cô, không cho phép mò mẩm tự học ở nhà học lung tung! Nghe rõ chưa?”

Nhiều bạn học trong lớp nghe được điều này, thế mới biết, hóa ra Diệp Trần và cô giáo chủ nhiệm lớp, lại có một cái thỏa thuận như vậy, sau dó lại thi nhau cười nhạo.

Đứng thứ nhất trong cả trường?

Cho dù là Diệp Trần trước đó, cùng lắm cũng chỉ đứng thứ hai mươi đến ba mươi là cùng mà thôi, huống chi bây giờ hắn vắng mặt tới hơn một tháng, hơn nữa còn nộp bài thi sớm như vậy, chỉ sợ lần này ngay cả top một trăm cũng chưa chắc có thể đi vào!

Bị Bạch Nhược Băng gắt gao giữ lấy cánh tay, Diệp Trần vốn có thể trực tiếp hất tay nàng ra, nhưng lại không muốn để cho cô ta xấu hổ mất mặt trước mọi người, cuối cùng đành phải miễn cưỡng đáp ứng.

Chẳng bao lâu, tất cả mọi người đã làm xong bài thi.

Bạch Nhược Băng cầm tất cả bài thi của mọi người, vội vã chạy tới phòng giáo vụ,

Cô giáo chủ nhiệm lớp Bạch Nhược Băng chân trước vừa ra khỏi cừa, Diệp Trần cũng đứng dậy,

“Lỗi tử, Bạch lão sư nếu như hỏi tôi, ông cứ nói tôi có việc gấp, đi trước!”

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp chuẩn bị đi.

Không nghĩ tới vào lúc này, Liễu Mộ Bạch bỗng nhiên âm dương quái khí mở miệng, lại còn cố ý cao giọng nói:

“Nghe nói người nào đó khoe khoang khoác lác, muốn đứng đầu toàn trường, làm gì mà phải vội vàng chạy đi như vậy? Chẳng lẽ sợ da trâu sẽ nổ, chịu không nổi a!”

Hôm qua ở sân bóng rổ, bị Diệp Trần dùng một tay đánh bại, Liễu Mộ Bạch luôn luôn cho rằng đó là sỉ nhục lớn nhất từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, bây giờ thật vất vả mới thấy cơ hội làm cho Diệp Trần “Nhục nhã” một chút, hắn tự nhiên là không muốn buông tha.

Không nghĩ tới, Diệp Trần nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, vẫn chậm rãi đi ra khỏi cửa, Liễu Mộ Bạch cuống lên,

“Diệp Trần! Ngươi có dám lại so với ta một lần hay không? Chúng ta so lần này xem ai cao điểm hơn!”

Diệp Trần vẫn không có để ý tới con ruồi như hắn.

Liễu Mộ Bạch lập tức tức giận đến không nhịn được, thế mà không để ý tới hình tượng của mình hét lớn lên,

“Diệp Trần, uổng công ta coi ngươi là đối thủ cạnh tranh của ta, không nghĩ tới ngươi lại là loại người hèn nhát như vậy!”

Lúc này Diệp Trần đã đi tới cửa, nghe được điều này, không thể không khẽ chau mày, liếc qua Liễu Mộ Bạch đang tức hổn hển, thản nhiên nói:

“Làm đối thủ của ta sao? Ngươi không xứng!”

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp nghênh ngang rời đi.

Liễu Mộ Bạch tức giận tới phát điên,

“Ta không xứng sao? Cái loại tiểu nhân nhát gan hèn nhát như ngươi! Ngươi nếu có gàn thì đừng chạy a! Bóng rổ ta không bằng ngươi, ta cũng không tin thi cử cũng không bằng ngươi!”

...

Khoảng nửa giờ sau, Bạch Nhược Băng đi mà trở lại, trong tay vậy đang cầm một tờ phiếu điểm.

Đi vào phòng học, Bạch Nhược Băng đầu tiên là nhìn về vị trí của Diệp Trần thoáng qua một phát, thấy chỗ ngồi trống trơn, lập tức nhíu mày lại, tuy nhiên kỳ lạ chính là, không có nổi giận, mà là ho nhẹ một tiếng, mới chậm rãi nói:

“Thành tích kỳ thi thử lần này đã có, lớp chúng ta thi không tệ, người đứng đầu và đứng thứ hai toàn trường đều ở trong lớp chúng ta, đáng giá khen ngợi!”

“Sau đây cô sẽ công bố điểm số và thứ tự một chút!”

Mọi người nghe được điều này, tất cả lập tức đều ngồi nghiêm chỉnh, Liễu Mộ Bạch thì hiện ra nụ cười tự tin.

Hắn tin tưởng, đứng đầu toàn trường, khẳng định là của hắn, hơn nữa chỉ có thể thuộc về hắn!

P/S: Để xem như thế nào, ta thích nào....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.