Từ Thiếu Trùng choáng váng. Hai tên khách quý của cũng Tào gia choáng váng ngỡ ngàng trước hành động của Tào Quang. Mọi người xung quanh tất cả cũng đều choáng váng. Không biết là đang có chuyện gì xảy ra?
Hai người Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm, không hẹn mà cùng nhau dùng tay của mình che lại miệng, nhìn qua Tào Quang đang quỳ gối trước mặt Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp của hai người đều tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Nhìn xem, Tào Quang là ai cơ chứ? Hắn là con trai độc nhất của Tào Khôn Tào Tứ Gia, đại thiếu đỉnh cấp ở thành phố Vân Châu, có thể coi như là một đại nhân vật hô mưa gọi gió ở đất Vân Châu này. Thế nhưng bây giờ, trông dáng vẻ quỳ sụp của Tào Quang thật giống như một kẻ nô bộc thấp kém quỳ gối trước mặt Diệp Trần? Cảm giác này, giống như là đang nằm mơ a, hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ.
Hai mắt của Từ Thiếu Trùng trợn lên thật lớn, sửng sốt nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt này, sau đó xoa đi xoa lại đôi mắt mấy lần, sau khi xác nhận chính mình không có bị hoa mắt, lập tức cảm thấy xong hẳn rồi, trong miệng lẩm bẩm nói:
“Không có khả năng! Đây không có khả năng!...”
Người khác thì có thể không biết, nhưng đối với hắn thì lại rất rõ ràng, Tào Quang bây giờ sớm đã không chỉ là đại thiếu đỉnh cấp ở riêng Vân Châu nữa mà còn là đỉnh cấp toàn bộ tỉnh Thiên Nam. Cho dù đối phương có là công tử nhà giàu ở Kinh Đô, Tào Quang cũng không cần phải khúm núm đến mức độ như thế chứ?
Mà hai tên khách quý của Tào gia kia, giờ phút này cũng không dễ chịu chút nào, hai người ôm cái đầu của mình, quả thực bắt đầu nghi ngờ vào những gì mà mình đang chứng kiến. Không phải là hiện nay Tào gia và Đường gia là hai gia tộc cường đại nhất tỉnh Thiên Nam hay sao?
Vậy vì sao Tào Quang con trai độc nhất của Tào Khôn, thái tử gia của Tào gia lại phải khúm núm trước tên tiểu tốt vô danh kia cơ chứ? Thiếu niên này là thần thánh phương nào? Vì sao có thể khiến Tào Quang sợ hãi đến mức độ như thế này?
Nhưng mà, đối mặt với hành động dập đầu thi lễ của Tào Quang, Diệp Trần ngay cả mí mắt đều không có động, lần nữa nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, mới chậm rãi nói: “Làm sao? Ta không thể tới chỗ này sao?”
Tào Quang nghe được điều này, ngay lập tức vội vàng xua tay, “Không không không! Tiên sinh muốn đi nơi nào đều có thể đi nơi đó, tự nhiên đi tới! Tự do đi tới!”
Khóe miệng Diệp Trần hơi giương lên, từ từ ngồi xuống một cái ghế sa lon bên cạnh, sau đó tùy ý bắt chéo chân, nhìn qua Tào Quang đang quỳ gối trước mặt mình, giống như cười mà không phải cười nói:
“Thế nhưng là, ta vừa mới không cẩn thận làm bị thương khách quý của Tào gia các ngươi, Tào thiếu cảm thấy nên xử lý chuyện này như thế nào?”
Tào Quang bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua, toàn thân lập tức không chủ động được mà khẽ run rẩy, vội vàng nói:
“Vậy khẳng định là hai người bọn họ đã mạo phạm tiên sinh, nên giết!”
Sau khi nói lời này, Tào Quang liền trực tiếp vung tay lên, quát mấy tên cao to mặc áo đen ở đằng sau, “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn không mau bắt hai tên không biết sống chết này lại cho ta!”
Một đám người thân hình cao to mặc áo đen kia, trong thời gian ngắn còn chưa kịp hiểu hoàn cảnh, tất cả nhất thời đều sững sờ đứng im tại chỗ.
Bọn họ vốn do Tào Quang phái tới bảo hộ hai tên khách quý này, làm sao mà bây giờ lại ngược lại phải bắt hai vị khách quý này rồi?
Hai người đàn ông trung niên kia, cũng giật nảy cả mình, “Tào thiếu! Ngươi đây là có ý gì? Hai anh em chúng ta là đại diện cho Sam Khẩu Chu Xã, mang mười hai phần thành ý, đến nói chuyện hợp tác với Tào gia các ngươi, ngươi dám bắt chúng ta, không sợ cha ngươi trách tội sao? Không sợ chấp nhận lửa giận của Sam Khẩu Chu Xã chúng ta sao?”
Tào Quang nghe được điều này, lập tức hơi do dự một lát, tuy nhiên vừa nghĩ tới vị đang ở trước mặt mình, một chút do dự nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, trực tiếp cắn răng một cái, hướng về phía mọi người quát: “Còn chưa động thủ! Chẳng lẽ các ngươi muốn bản thiếu phải tự thân ra tay hay sao?”
Mấy tên cao to mặc áo đen nghe được lời này của thiếu chủ, nào còn dám do dự, lập tức thì thi nhau hướng hai người đàn ông trung niên kia nhào tới. Hai người đàn ông trung niên kia vừa sợ vừa giận, thực sự là nghĩ mãi không ra, vì sao Tào Quang lại vì một người thiếu niên không biết xuất hiện từ nơi nào, lại muốn trở mặt với bọn hắn. Thế nhưng, sự tình đang bày ra ở trước mắt bọn họ thật khiến người ta không thể không tin đây là sự thật, không có chuyện nhầm lẫn gì ở đây cả.
Mắt thấy một tên cao to áo đen đánh tới, người đàn ông trung niên được gọi là Hổ gia kia, ngay lập tức thân thể hơi nghiêng, nhẹ nhàng né tránh, sau đó hung hăng đánh vào bụng tên đó.
Ầm!
Tên cao to mặc áo đen kia tập tức bị đánh bay ra ngoài. Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên khác, cũng tương tự như vậy đánh bay một tên cao to áo đen đang tấn công về phía hắn. Rất hiển nhiên, hai người đàn ông trung niên này có võ công cũng không tệ, ước chừng là võ giả có tu vi Ám Kình. Những thủ hạ này của Tào Quang, thật đúng là chưa phải đối thủ của hai người này.
“Chỉ bằng vài người các ngươi cũng muốn bắt được hai anh em chúng ta sao? Thật sự là không biết tự lượng sức mình.”
“Tào gia các ngươi đã không hiểu đạo đãi khách là phải như thế nào, vậy thì chúng ta không thèm ở lại! Ngày sau sẽ tự có người tới tìm các ngươi thanh toán món nợ này! Đi!”
Hai người này mỗi người nói một câu của mình xong, đã đi về phía cửa phòng hát định đi ra ngoài.
Nhưng mà, vào đúng lúc này.
“Hừ!”
Diệp Trần một mực ngồi ở trên ghế sa lon đung đưa ly rượu vang, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.
Ông ~
Một đạo thần niệm công kích vô hình, trực tiếp từ mi tâm của Diệp Trần phát ra, lao thẳng tới hai người đàn ông trung niên kia.
“Ai u!”
Hai người vừa chạy ra được mấy bước, còn chưa kịp chạm tay vào cửa, bỗng nhiên đầu óc cảm thấy trống rỗng, sau đó không khống chế được chân tay của mình, đồng thời ngã rầm trên mặt đất, thân thể co quắp lại một lúc, dường như là bị bệnh nặng gì đó. Hóa ra, một đạo công kích bằng thần niệm kia của Diệp Trần, đã làm tổn hại hệ thần kinh trung ương của hai người đàn ông trung niên này. Mấy người áo đen cao to ở xung quanh thấy vậy, vội vàng thi nhau chạy tới, gặt gao bắt lại hai người còn đang bị tê liệt nằm trên đất này.
Mọi người ở đây, tuy rằng đều thầm cảm thấy kỳ quái, thế nhưng là không có ai biết, hai người này đột nhiên choáng váng là thủ pháp của Diệp Trần.
“Chuyện tiếp theo nên làm như thế nào, cũng không cần phải để ta dạy cho ngươi chứ?”
Diệp Trần liếc qua Tào Quang, lần nữa nhàn nhạt mở miệng nói. Tào Quang trong lòng lập tức run lên, lập tức nặng nề gật đầu, “Dạ vâng hiểu rồi!”
Diệp Trần khoát tay áo, ra hiệu hắn có thể rời đi. Tào Quang lúc này mới từ dưới mặt đất bò dậy, sau đó khom mình cúi đầu, hướng phía cửa chạy ra ngoài. Đợi tới lúc chạy ra ngoài phòng hát, Tào Quang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời phát hiện trên lưng mình, mồ hôi sớm đã làm ướt hết cả áo.
Hết cách rồi, đối mặt với thiếu niên còn kém hắn mấy tuổi này thật khiến hắn cảm thấy không khí xung quanh ngột ngạt đến đáng sợ, quả thật là không phải người bình thường. Vừa mới có mấy phút ngắn ngủi trôi qua, trong mắt hắn thì như là cả mấy cái thế kỷ dài dằng dặc vậy.
Trải qua lần trước sau khi bị Diệp Trần một chỉ phế bỏ một cái chân, Tào Quang đối với Diệp Trần đã có tâm lý sợ hãi, lên thêm từ Tào Khôn cha hắn, nghe được từng chuyện, từng chuyện liên quan đến Diệp Trần, đối với hắn đã sớm kính sợ như thần linh rồi.
“Tào thiếu, hai người kia dường như đã bị tê liệt, nên tiếp tục xử lý như thế nào?”
Một tên cao to áo đen bên cạnh, nhịn không được mở miệng hỏi.
Tào Quang liếc qua hai người đàn ông trung nuên kia, vẻ mặt toát ra sự lạnh lùng. Trực tiếp ném xuống sông cho cá ăn, đối với bên ngoài thì nói hai người này đã rời khỏi Vân Châu.
“Ngoài ra, nếu ai dám nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, ta sẽ cho hắn đi chơi theo với hai người kia luôn! Nghe rõ cả chưa?”
Mọi người vội vàng thi nhau hô rõ.
...
Cùng lúc đó, sau khi nhóm người của Tào Quang rời khỏi, toàn bộ trong phòng hát, vẫn yên lặng đến đáng sợ!
Tất cả mọi người đều có vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Diệp Trần, không ai dám mở miệng ra để nói chuyện, sợ không cẩn thận lại chọc phải vị nhân vật thần tiên này. Ngay cả Tào gia đại thiếu đều phải quỳ lạy thi lễ, khúm núm đối với hắn, thân phận của người này, chỉ sợ cao bằng trời!
“Phù phù!”
Sau khi Từ Thiếu Trùng ngây người một lúc, không thể chịu được áp lực to lớn này, thế mà cắm đầu ngã xuống đất, rõ ràng bị dọa sợ ngất xỉu đi.
P/S: Ta thích a...buồn ngủ quá, vừa đi làm về, dịch luôn chương, đi ngủ cái đã a. Ủng hộ mọi người ơi, ngủ dậy dịch đủ số chương:))