Giờ này khắc này, Diệp Trần cũng ý thức được, Vân Thiên Thu dường như sử dụng một loại át chủ bài nào đó, không thể không chau mày.
“Phá cho ta!”
Diệp Trần vung Tử Quỳnh kiếm lên, bỗng nhiên bổ ra một cái muốn phá vỡ lồng giam lưới độc trước mắt này.
Xoẹt xẹt!
Lưới độc cũng không kiên cố cho lắm, bị một kiếm này của Diệp Trần liền nhìn ra một vết nứt.
Tuy nhiên,
Không đợi Diệp Trần cao hứng trở lại thì cái vết nứt kia vậy mà nhanh chóng khép kín lại một lần nữa!
Xì xì xì ~
Hơn nữa những tơ lưới độc kia nhanh chóng gia tăng vậy mà cũng bao khỏa cả Tử Quỳnh kiếm vào trong đó!
Sau đó, từng chất lỏng màu nâu dọc theo những cái tơ độc kia lan tràn tới trên thân Tử Quỳnh kiếm sau đó hướng Diệp Trần ăn mòn mà tới.
“Hừ!”
Diệp Trần thấy thế thì lập tức hừ lạnh một tiếng, “Tam Muội chân hỏa!”
Oanh!
Tam Muội chân hỏa trong cơ thể trong nháy mắt bốc lên từ trong lòng bàn tay của Diệp Trần, chạy dọc theo Tử Quỳnh kiếm lan tràn mà đi.
Xì xì xì ~
Những nọc độc màu nâu kia gặp phải Tam Muội chân hỏa trong nháy mắt bị đốt cháy hầu như không còn mà những tơ độc quấn quanh thân Tử Quỳnh kiếm kia cũng vì đó mà giống như chuột thấy mèo thi nhau rút lui trở lại.
Tử Quỳnh kiếm trước đó bị tơ độc vây khốn cuối cùng cũng khôi phục sự tự do.
“Ồ!”
Vân Thiên Thu thấy cảnh này, trong miệng lập tức phát ra một tiếng kinh hô, “Tam Muội chân hỏa! Tiểu tử, ngươi thật đúng là khiến người không thể đoán trước được a!”
“Đáng tiếc, hôm nay coi như Tam Muội chân hỏa cũng không có cách nào có thể cứu được ngươi!”
Nói xong lời này, hai tay Vân Thiên Thu bỗng nhiên hợp lại, hai mắt đầu tiên là từ từ nhắm lại, sau đó bỗng nhiên trừng lên một cái, trong miệng quát to một tiếng:
“Thái!”
Oanh!
Trong mi tâm của Vân Thiên Thanh lập tức phát ra một đoàn hắc mang, bắn thẳng tới Diệp Trần.
Diệp Trần thấy thế, vẻ mặt cũng lập tức đại biến, “Lại là Thần Hồn Chi Độc!”
Cái gọi là Thần Hồn Chi Độc là thi thuật giả lấy hy sinh nguyên thần của chính mình để đánh đổi, thông qua các loại bí thuật và chất độc bồi dưỡng, tu luyện ra một loại độc công.
Loại độc thuật này với độc tố bình thường khác biệt, nhất định phải lấy lực lượng thần hồn làm vật trung gian, thông qua phương thức công kích bằng thần hồn đến công kích đối phương.
Mà tương ứng, bị công kích cũng chỉ có thể lấy lực lượng thần hồn đến để ngăn cản, công kích vật lý thông thường vô hiệu.
Bởi vì lực lượng thần hồn mà Tam Muội chân hỏa cũng theo đó mà mất đi tác dụng.
Oanh!
Diệp Tràn không kịp suy nghĩ nhiều, trong mi tâm cũng lật tức phát ra một đạo bạch quang cùng với đạo hắc mang kia va chạm vào nhau.
Lực lượng thần hồn của hai người đan vào một chỗ, lực lượng thần hồn của Diệp Trần trong nháy mắt nhận lấy ăn mòn.
“Hây!”
Vân Thiên Thu lại quát khẽ một tiếng nữa, bắt đầu tiếp tục phóng thích Thống Khổ Chi Nguyên.
Xì xì xì ~~
Thời gian một cái nháy mắt, toàn bộ bên trong lưới lớn đã hoàn toàn bị độc lực chiếm đoạt.
Diệp Trần tuy rằng tận lực chống cự, thế nhưng độc lực kia chỗ nào cũng nhúng tay vào, hơn nữa ở trong không gian kín trước mắt này, ngay cả tránh cũng không có chỗ để mà tránh.
“A!!”
Diệp Trần sơ sẩy một cái, bị một đạo độc lực ăn mòn, lập tức phát ra một tiếng gào thét thống khổ.
Vân Thiên Thu thấy thế lập tức hết sức vui mừng, lập tức lại thúc giục càng nhiều Thống Khổ Chi Nguyen hơn, hướng Diệp Trần ăn mòn mà đi.
Ầm!
Sau khi bị Thống Khổ Chi Nguyên ăn mòn, Diệp Trần chỉ cảm thấy trong đầu lập tức giống như muốn nổ tung!
Trong lúc hốt hoảng, đủ loại thống khổ kiếp trước trải qua, giống như thủy triều từ sâu trong ký ức của hắn cuồn cuộn mà ra.
“A!!”
Một lần nữa Diệp Trần hét lớn lên một tiếng, hai con ngươi gần như trong nháy mắt biến thành màu đỏ thắm, tóc càng là từng chiếc dựng ngược lên!
“Diệp Vô Thương! Mục Thiên Hoa! Thiên Lang tinh chủ! Thanh Hư đạo tôn! Quỳnh Hoa Tiên Đế!...”
Những kẻ thù kia ở kiếp trước để Diệp Trần khắc cốt minh tâm, lập tức bắt đầu từng kẻ tửng kẻ tất cả đều hiện lên ở trong nội tâm Diệp Trần...
Oanh!
Tràn ngập cừu hận và thống khổ, chuyển hóa thành sát ý ngập trời!
Ngay cả mọi người vây xem cũng bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ hàn ý khó có thể tưởng tượng được, giống như lập tức rơi vào trong hầm băng.
“Cái gì!”
Thấy cảnh này, ngay cả Vân Thiên Thu cũng giật mình kêu lên.
Ở trong suy nghĩ của hắn, đối phương chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, thống khổ trải qua hẳn là rất có hạn, cho nên hắn vừa ra tay đã không có lưu tình, xu thế muốn thống khổ trong lòng Diệp Trần hoàn toàn kích phát ra tới.
Thế nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Trần bị Thống Khổ Chi Nguyên kích phát ra lửa giận vậy mà lại đáng sợ tới như vậy!
Mà càng đáng sợ hơn chính là, người bình thường ở dưới sự đả kích thống khổ to lớn như vậy chỉ sợ tinh thần cũng sớm đã sụp đổ.
Mà Diệp Trần thì không phải vậy, lực ý chí của hắn vậy mà cũng cường hãn tới kinh người, không giống như một thiếu niên một chút nào mà giống như lão quái vật sống mấy trăm tuổi!
“Không tốt! Căn cứ kinh nghiệm mà các vị tiền bối để lại, Thống Khổ Chi Nguyên nếu không cách nào đánh tan tinh thần của đối phương ngược lại sẽ làm cho đối phương rơi vào ma đạo, thực lực tăng nhiều!”
Vân Thiên Thu nhìn qua đạo khí tức của thiếu niên kia giống như Tu La Địa Ngục, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức sắc mặt kịch biến.
“Không được! Nhất định phải ngăn cản hắn lại!”
Ngay vào lúc Vân Thiên Thu chuẩn bị thu hồi Thống Khổ Chi Nguyên, Diệp Trần vẫn đang ở vào trong trạng thái điên cuồng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai trong mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Thu, giọng nói ấy vậy mà cũng trở nên vô cùng khàn khàn, “Ta muốn tất cả các ngươi....toàn bộ đều phải chết!”
Oanh!
Diệp Trần đã rơi vào trong trạng thái bùng nổ, vung Tử Quỳnh kiếm trong tay lên, trực tiếp lao về phía Vân Thiên Thu.
Trên thân thanh Tử Quỳnh kiếm vậy mà cũng mơ hồ xuất hiện một đạo huyết mang yêu dị!
Vân Thiên Thu lập tức hoảng hốt, hai tay vội vàng hợp lại, lưới độc ở khắp nơi trên bầu trời lập tức tập trung lại một chỗ, ngăn cản ở trước mặt Diệp Trần.
Bành!
Diệp Trần chém xuống tới một kiếm, những lưới độc kia trong nháy mắt bị chém làm hai nửa.
Mà lồng giam lưới độc kia cũng bị một kiếm này của Diệp Trần dễ dàng trảm phá.
“Chết!”
Thân thể Diệp Trần giống như quỷ mị, sử dụng thân thông Súc Địa Thành Thốn vượt qua khoảng cách mấy ngàn mét, lần nữa đi tới trước mặt Vân Thiên Thu.
“Cái gì!”
Vân Thiên Thu thấy Diệp Tràn lập tức trở nên cường hãn như thế, mặt mo đều muốn dọa đến tái mét, vội vàng từ bên trong Càn Khôn Trạc gọi ra một đống pháp bảo và khôi lỗi. Bành bành bành!
Tuy nhiên những cái pháp bảo những con khôi lỗi này ở trước mặt Diệp Trần lại giống như dưa hấu với cải trắng, căn bản không chịu nổi một kích.
Tuy nhiên, sau khi một cái pháp bảo cuối cùng bị một kiếm của Diệp Trần trảm phá, uy lực của kiếm mang cũng thay đổi yếu đi rất nhiều.
Vân Thiên Thu lần nữa vung ra một đao cuối cùng miễn cưỡng đỡ được một kích này của Diệp Trần, tuy nhiên cả người cũng ngay lập tức bắn ra ngoài, đồng thời ở trên không trung điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi!
Mọi người ở xung quanh vây xem lập tức từng tên cho đến toàn bộ đều phải trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ bỗng nhiên khiếp sợ nhận ra, tiểu tử thần bí của Thế Tục giới trước mắt này quả thực giống như con gián đánh mãi không chết, hơn nữa càng đánh càng mạnh!
Trước đó rõ ràng đã ở thế yếu, vậy mà thực lực lại tăng vọt lên một lần nữa, ngay cả Vân Thiên Thu nằm ở năm vị trí đầu trên Thiên bảng cũng đã không phải là đối thủ của hắn.
“Các ngươi còn đứng thất thần ra đó làm cái gì? Còn không mau giúp ta một tay!”
Vân Thiên Thu sau khi bị một kiếm của Diệp Trần chém cho thổ huyết, lập tức hướng về phía đám người Dược Vương tông ở dưới rống lớn.
“Nhanh! Dùng hộ tông đại trận!”
Hơn ngàn tên đệ tử Dược Vương tông ở phía dưới nghe thấy vậy, lập tức thi nhau xuất thủ, công lực của mọi người thông qua đại trận tập trung vào một chỗ vậy mà hóa thành một cái bàn tay khổng lồ màu xanh dài tới hơn ngàn mét, hướng về phía Diệp Trần hung hăng chộp tới.
Mà lúc này, Diệp Trần gần như đã sắp muốn nhập ma, khóe miệng bỗng nhiên hơi nhếch lên, trong hai tròng mắt đỏ ngầu, lộ ra vẻ tà ác nồng đậm, mở miệng nói ra từng chữ một:
“Hôm nay, các ngươi ai cũng đừng nghĩ còn sống mà rời khỏi chỗ này!”
P/S: Ta thích nào...chương 1