Diệp Trần bây giờ không có Diệt Thế Ma đao, lại không thể sử dụng phù văn Hỗn Độn pháp tắc, thậm chí ngay cả Trường Sinh chung lúc trước giao thủ với Cơ gia cũng đã động tới, sợ là cũng không thể tùy tiện mang ra sử dụng.
Cứ như vậy, thực lực của Diệp Trần bị suy yếu đi ít nhất hơn phân nửa!
Chẳng mấy chốc, được Cơ Vô Cương dẫn đường, mọi người đã đi tới trên đỉnh núi, nhìn lên cây Bồ Đề cổ thụ ở khoảng cách gần, càng làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh, nó giống như một cây trụ chống trời khổng lồ, đứng lặng im ở trên đỉnh núi này.
Mà ở dưới cây Bồ Đề cổ thụ này thì có một ông lão mặc áo bào trắng, trên đầu là mái tóc dài đã bạc trắng, khí tức sâu không lường được đang ngồi ở đó, cũng làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh!
Không cần nói cũng biết, người này tự nhiên chính là vị lão tổ kia của Cơ gia!
“Lão tổ, người của sáu đại gia tộc khác đều đã đến!”
Cơ Vô Cương đi lên trước, rất cung kính hướng về phía lão tổ Cơ gia thi lễ một cái, thận trọng mở miệng nói.
Lão tổ Cơ gia lúc này mới chậm rãi mở đôi mắt già nua của mình ra, mắt nhìn lướt qua trên thân mọi người ở phía dưới một lượt.
Tất cả mọi người bị ánh mắt của lão tổ Cơ gia quét đến thì lập tức vội vàng thi nhau cúi mình hành lễ.
Nói đùa, đệ nhất nhân núi Huyễn Diệt há lại chỉ là hư danh?
Bất kể là nói về bối phận hay là về thực lực, đều đủ để khiến các cường giả vì đó mà cúi mình.
Nhưng mà lại chỉ có một người duy nhất, từ đầu đến cuối vẫn đứng thẳng tắp ở nơi đó, cũng không có khom mình hành lễ, còn đối mặt nhìn nhau với lão tổ Cơ gia một lát.
Người này tự nhiên chính là Diệp Trần.
“Ừm?”
Lão tổ Cơ gia hiển nhiên cũng không nghĩ tới lại có người dám đối mặt với uy áp của hắn, ánh mắt không thể không dừng lại ở trên người Diệp Trần thêm một lát.
“Làm càn! Nhìn thấy lão tổ nhà ta lại dám không hành lễ! Quỳ xuống cho ta!”
Cơ Vô Cương kia nhìn thấy Diệp Tràn ngang nhiên mà đứng, dám bốn mắt nhìn nhau với lão tổ Cơ gia hắn thì lập tức hét lớn một tiếng, đồng thời phóng xuất ra một đạo công kích bằng thần niệm, hướng về phía Diệp Trần mà đánh tới!
Theo suy nghĩ của Cơ Vô Cương thì Diệp Trần chắc là một tên tiểu bối của Đoan Mộc gia, cho nên cũng không có để hắn vào mắt, đồng thời cũng muốn mượn cơ hội này để thị uy với sáu đại gia tộc khác.
Đáng tiếc là hắn đã lựa chọn sai mục tiêu!
Đối mặt với công kích bằng tinh thần của Cơ Vô Cương, Diệp Trần vẫn như cũ ngang nhiên mà đứng, không hề động một chút nào.
“A?”
Cơ Vô Cương hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà ngăn cản công kích bằng thần niệm của hắn dễ dàng như vậy, trên mặt lập tức hơi hiện ra vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên, cũng chỉ là kinh ngạc một chút mà thôi, dù sao hắn chỉ là sử dụng thần niệm công kích, cũng không có sử xuất thực lực chân chính.
Vốn hắn chỉ cảm thấy, một tên tiểu tử vô danh đến từ Đoan Mộc gia, căn bản không có khả năng tiếp nhận uy áp của chính mình, cho nên mới cảm thấy ngạc nhiên như vậy:
“Tiểu tử này được! Xem ra bản công tử xem nhẹ ngươi!”
Cơ Vô Cương nói xong, đang chuẩn bị động thủ với Diệp Trần.
Không nghĩ tới lúc này lão tổ Cơ gia ở đằng sau mở miệng:
“Vô Cương, ở trước mặt các vị tiền bối, không được làm mất cấp bậc lễ nghĩa!”
Thấy lão tổ nhà mình mở miệng, Cơ Vô Cương vội vàng khom người xưng vâng, tuy nhiên lại oán hận liếc mắt nhìn Diệp Trần một cái, lúc này mới chậm rãi lui trở về.
“Người của bảy đại gia tộc cũng đã đến, vậy thì bắt đầu đi!”
Sau khi Cơ gia lão tổ liếc mắt nhìn Diệp Trần thì cũng không có so đo chuyện vừa rồi, tay áo dài nhẹ nhàng dơ lên ngăn lại, sau đó hướng về phái mọi người mở miệng nói.
Mọi người cũng không biết, Cơ Vô Cương và Diệp Trần đã âm thầm giao thủ được một lần rồi.
Ở trên đỉnh núi là một cái sân rộng lớn, hiển nhiên chính là sân bãi dùng để tổ chức Hội võ bảy tộc.
Người của bảy tộc lựa chọn vị trí mà đứng, đại trưởng lão Cơ gia lại chậm rãi đi tới trước mặt mọi người, nói:
“Các vị! Hội võ bảy tộc, là truyền thống của bảy đại gia tộc chúng ta, đã kéo dài mấy chục vạn năm, quy tắc thì ta chắc rằng mọi người ở đây đều đã hết sức rõ ràng cho nên ta cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, bây giờ bắt đầu!”
Liên quan tới quy tắc của Hội võ bảy tộc, trước khi tới đây thì Đoan Mộc Phong cũng đã giới thiệu qua với Diệp Trần:
Bảy đại gia tộc, mỗi một gia tộc đều phái ra năm người tham chiến, tổng cộng là ba mươi lăm người.
Cuối cùng tìm ra được mười người đứng đầu, mỗi người sẽ nhận được một cái hạt Bồ Đề, đối với việc lĩnh hội thiên đạo pháp tắc có lợi ích rất lớn!
Ba người đứng đầu thì càng là có thể tiến vào không gian bên trong Bồ Đề cổ thụ để tiến hành tu luyện!
Tuy nhiên, quy tắc tỷ thì cũng không phải là dựa theo hình thức hai người một cặp tiến hành đối chiến mà là đoàn thể đánh trận!
Bảy đại gia tộc chính là bảy cái đoàn thể, mỗi một đoàn thể, ở mỗi một vòng đều có được một cái cơ hội tùy ý hướng đoàn thể khác chủ động khởi xướng khiêu chiến!
Mà nếu như một đoàn thể nào đó vô cùng nhỏ yếu thì sẽ trở thành mục tiêu công kích, rất có thể ở vòng đầu tiên đã bị đạo thải.
Mà ở dưới loại quy tắc này, gia tộc có nội tình càng mạnh, khả năng đi tới sau cùng cũng sẽ càng lớn!
Hết cách rồi, vô luận đi tới nơi nào, quy tắc thường thường đều là có lợi cho cường giả, mạnh được yếu thua là quy tắc không bao giờ thay đổi từ trước cho tới nay.
Chẳng mấy chốc thì vòng thứ nhất chính thức bắt đầu.
Một tên nam thanh niên ở bên trong trận doanh của Nam Cung gia, lách mình đi ra:
“Ta, Nam Cung Đào, Nam Cung gia khiêu chiến Đoan Mộc gia!”
Xoạt!
Nam thanh niên kia vừa mới nói ra lời này thì toàn bộ mọi người ở đây, đầu tiên là xì xào bán tán, sau đó thì thi nhau cười to.
Đoan Mộc gia bây giờ đã là gia tộc yếu nhất trong bảy đại gia tộc, hơn ngàn năm qua quả thực là đúng với nghĩa quả hồng mềm.
Nhất là trăm năm gần đây, thậm chí ngay cả số lần vượt qua vòng thứ nhất cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Nam Cung Đào này vừa lên thì đã khiêu chiến Đoan Mộc gia, cũng là không có gì đáng trách.
Mà người của Đoan Mộc gia cảm nhận được sự chế giễu của mọi người xung quanh thì vẻ mặt của mấy người ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Mà ngay cả Diệp Trần cũng không thể không khẽ chau mày:
Tuy rằng hắn đối với Hội võ của bảy tộc này cũng không có hứng thú gì, chẳng qua hiện nay đã lấy thân phận của Đoan Mộc gia để mà tham chiến, bị mọi người coi thường như thế thì trong lòng tự nhiên cũng có chút khó chịu.
Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị đứng ra thì Đoan Mộc Bằng Vân ở một bên cũng đã vượt lên trước hắn một bước, từ trong trận doanh của Đoan Mộc gia nhảy ra ngoài:
“Nam Cung Đào! Bản công tử đến lĩnh giáo cao chiêu của ngươi!”
Oanh!
Đoan Mộc Bằng Vân nhảy vào giữa sân, đồng thời tế ra một kiện pháp bảo trường kiếm, thực lực Hợp Đạo hậu kỳ, cũng hoàn toàn hiển lộ ra ngoài, oai phong lẫm liệt!
Mọi người thấy Đoan Mộc Bằng Vân xuất hiện thì lập tức thi nhau gật đầu, tất cả đều không thể không thu hồi mấy phần coi thường.
Từ khí tức mà Đoan Mộc Bằng Vân hiện ra tới xem, tuy rằng còn chưa đủ để so sánh với tam đại thiên tài, nhưng mười vị trí đầu có lẽ còn có thể tranh được!
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không âm thầm gật đầu, khí tức của Đoan Mộc Bằng Vân này so với một tháng trước đó dường như bén nhọn hơn rất nhiều, hiển nhiên sau khi trải qua thất bại lần trước đã để cho hắn phải nỗ lực hơn.
Mà Nam Cung Đào kia thì dường như đối với thực lực mà Đoan Mộc Bằng Vân thi triển ra cũng hơi kinh ngạc một chút, tuy nhiên sau đó lại cười lạnh:
“Đoan Mộc Bằng Vân, Đoan Mộc gia các ngươi thì cũng chỉ có mình ngươi còn miễn cưỡng có thể làm đối thủ của ta, tuy nhiên ngay lập tức ta sẽ để cho ngươi hiểu khoảng cách giữa ta và ngươi có sự chênh lệch như thế nào!”
Nam Cùng Đào nói ra lời này thì bàn tay bỗng nhiên lật một cái, một cây trường thương màu bạc cũng đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.
Xoạt!
Sau khi Nam Cung Đào tế ra pháp bảo của mình thì mọi người ngay lập tức xì xào bàn tán lần nữa:
“Đây là, pháp bảo đỉnh cấp của Nam Cung gia, Bí Ngân Du Long thương!”
“Nghe nói đây chính là một kiện chuẩn Thần khí!”
“Xem ra Đoan Mộc gia lần này, đã được định sẵn là tay không mà về!”
...
Mọi người thi nhau lắc đầu, có người đã nhịn không được mà lại hiện ra vẻ chế giễu.
P/S: Ta thích nào....chương thứ 3...Kim Phiếu nha.....