Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 404: Chương 404: Sai lầm?




Ba người đi ra khỏi chùa Mã Thái, quân đội bên ngoài nhận được tín hiệu cầu cứu của Hồ đoàn trưởng trước khi chết, lúc này cũng đã vây công tới.

Diệp Trần trực tiếp phóng xuất chân nguyên ra ngoài, bao bọc Ngô Lỗi và La trưởng lão vào trong đó, sau đó thân thể thì nhoáng một cái đã lao thẳng vào trong quân đội.

Phốc phốc phốc!

Những nơi đi qua, người ngăn cản thì tan tác tơi bời!

Thời gian chỉ trong một cái nháy mắt cũng đã giết từ đầu tới đuôi, thậm chí những người này cũng còn chưa kịp nổ súng thì mệnh đã về với cửu tuyền.

Những người sống sót còn lại kia thì nhìn thấy cảnh tượng như thế lập tức bị doạ đến thi nhau chạy tứ tán.

“Chạy mau! Cái tên này không phải người! Là ma quỷ!”

Diệp Trần cũng lười chẳng thèm đuổi theo, quay đầu nhìn về phía La trưởng lão đang trợn mắt há hốc mồm, “Đi hướng nào?”

La trưởng lão lúc này mới phản ứng lại, lập tức run lẩy bà lẩy bẩy chỉ về một hướng.

...

Hơn một giờ sau, dưới sự chỉ đường dẫn lối của La trưởng lão, ba người đã đi tới Thiên U cốc.

“Tiền bối, ta dựa theo sự phân phó của ngài đã đưa ngài tới đây, ngài có phải là nên tha cho ta rồi hay không?”

La trưởng lão nói ra lời cầu khẩn trong sự run rẩy.

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh, “Ta có nói là không giết ngươi sao?”

“Ngươi ngươi...”

La trưởng lão lập tức trừng lớn hai mắt một cái, sau đó vắt chân lên cổ chạy trối chết.

Đáng tiếc tốc độ của những người như hắn ở trong mắt Diệp Trần thì thực sự là quá chậm.

“Chết!”

Diệp Trần trực tiếp thuận tay vỗ một cái, La trưởng lão vừa mới chạy ra được hơn mười mét thì lập tức bị một cái bóng mờ to lớn hình bàn tay trực tiếp đập thành một bãi thịt nát!

Dễ dàng giết chết La trưởng lão này, Diệp Trần cũng không có vội vàng tiến vào trong Thiên U cốc, ngược lại là nhìn về phía Ngô Lỗi đang có vẻ mặt trắng bệch, “Lỗi tử, ông chờ tôi ở bên ngoài đi! Chờ tôi bắt được Thái Hoàng chân nhân, lại giao cho ông đến xử trí!”

Lấy tu vi của Diệp Trần bây giờ tự nhiên là có khả năng bảo vệ được sự an toàn của Ngô Lỗi, thế nhưng rất rõ ràng là Ngô Lỗi còn chưa có hoàn toàn thích ứng với cảnh tượng máu tanh này.

Ngô Lỗi nghe được điều này tự nhiên là cầu còn không được, nói ngay:

“Được rồi, vậy tôi chờ ông ở bên ngoài, còn về Thái Hoàng chân nhân thì ông xử lý giúp tôi là được rồi!”

Diệp Trần biết, tu vi của Ngô Lỗi bây giờ mặc dù đã không yếu thế nhưng muốn thích ứng với quy tắc của Tu Chân giới thì còn cần phải đi một quãng đường rất dài nữa, cho nên cũng không thể cưỡng cầu.

...

Thiên U cốc, ở bên trong một nơi rất bí mật của một khu rừng nhiệt đới, ở đây có âm khí cực nặng, thích hợp nhất với việc tu luyện tà thuật bàng môn tà đạo.

“Chung Thiên Sơn! Thái Hoàng chân nhân! Các ngươi cút ra đây cho ta!!!”

Sau khi Diệp Trần bước vào Thiên U cốc, thân thể hơi chao đảo một cái thì người đã vượt qua vài trăm mét, đồng thời trực tiếp quát lớn một tiếng!

“Cút ra đây cho ta!”

“Cút ra đây!”

...

Giọng nói quanh quẩn ở bên trong sơn cốc không thôi, ngay cả những vách núi xung quanh đều rung động một hồi, mảnh đá nhỏ rơi xuống rì rào, chim rừng thú hoang trong sơn cốc thì càng là kinh sợ chạy tứ tán lung tung.

“Tiểu bối từ đâu tới! Cũng dám đến Thiên U cốc giương oai!”

Giọng nói của Diệp Trần vừa mới rơi xuống không lâu, sâu trong sơn cốc lập tức truyền tới một giọng nói giống như chuông ngân.

Sau đó, một đạo thân ảnh giống như quỷ mị xuất hiện ở phía trước, sau đó thân hình lấp lóe liên hồi bước lên những chiếc lá ở trên một ngọn cây đại thụ.

Đây là một ông lão mà râu tóc đều đã bạc hết, tóc bạc mặt hồng hào, giống như người trong chốn thần tiên.

Diệp Trần thấy thế, cũng tung người nhảy lên, trong nháy mắt thân thể bay lên cao mấy chục mét, cũng lên tới trên một ngọn cây đại thụ, tuy nhiên là đứng lơ lửng giữa không trung.

“Đạp không mà đi, ngươi ngươi...ngươi là Thần Cảnh?”

Ông lão tóc trắng ngay lập tức thay đổi sắc mặt, rõ ràng là không nghĩ tới, thiếu niên trước mắt này nhìn qua tuổi còn quá trẻ thế mà tu vi còn ở trên hắn, lại là một tên cường giả Thần Cảnh!

Diệp Trần nhìn thấy người nọ lại khẽ chau mày, “Ngươi chính là Thái Hoàng chân nhân chủ trì chùa Mã Thái sao?”

Thông qua ký ức của tên bảo vệ chùa Mã Thái trước đó, Diệp Trần nhận ra người ở trước mắt này chính là Thái Hoàng chân nhân.

Thế nhưng để cho Diệp Trần cảm thấy kỳ quái là, khí tức của Thái Hoàng chân nhân này rõ ràng là không giống với khí tức cổ trùng trong cơ thể Ngô Lỗi!

Nói theo một cách khác thì người lúc trước hạ cổ trùng với Ngô Lỗi chắc không phải là Thái Hoàng chân nhân trước mắt này.

“Chẳng lẽ...sai lầm?”

Diệp Trần không thể không chau mày, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó có chút không ổn.

Mà Thái Hoàng chân nhân ở đối diện thì rõ ràng cũng không biết Diệp Trần tới đây là có mục đích gì.

Tuy nhiên, Diệp Trần tùy tiện thi triển ra thực lực cường giả Thần Cảnh rõ ràng là đã trấn trụ được hắn, trong lúc nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, giọng điệu ngay lập tức khách khí hơn rất nhiều, “Các hạ đột nhiên tới Thiên U cốc, không biết là cần làm chuyện gì?”

Diệp Trần đang định truy vấn về chuyện cổ trùng thì đúng lúc này, sâu trong sơn cốc lại có một giọng nói âm trầm vang lên, “Xem ra uy danh của Chung Thiên Sơn ta quả nhiên không còn được giống như lúc trước, người nào cũng dám tới giẫm lên một cước, lão phu nhưng là muốn xem một chút là ai có lá gan lớn tới như vậy, cũng dám...”

Cùng với giọng nói rơi xuống thì có một cái đầu to lớn từ sâu trong sơn cốc bay ra, tuy nhiên khi nhìn thấy rõ ràng người trước mắt là Diệp Trần thì sắc mặt của cái đầu kia đột nhiên biến đổi hoàn toàn, lời còn chưa nói ra hết thì đã kinh hô một tiếng, “Diệp Cuồng Tiên! Làm sao ngươi lại ở đây?”

Nói tới cái tên Chung Thiên Sơn này thì lúc đầu ở đảo Vĩnh Ninh đánh một trận, hốt hoảng trốn chạy về sào huyệt, không nghĩ tới trải qua lần thảm bại đó, Phi Đầu Hàng thuật ngược lại có chỗ tăng nhiều, có mấy lần muốn tiến vào Hoa Hạ để tìm Diệp Trần báo thù.

Thế nhưng về sau, sau khi nghe được chiến tích của Diệp Trần ở đảo quốc thì lập tức hoàn toàn tuyệt vọng, rốt cuộc không còn dám nghĩ tới muốn báo thù một chút nào.

Tuy nhiên, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, hắn không có đi Hoa Hạ tìm đối phương, ngược lại đối phương từ trên trời giáng xuống đột nhiên xuất hiện ở trước cửa nhà hắn!

Làm sao có thể không để cho hắn sợ hãi chứ?

Thái Hoàng chân nhân ở một bên nghe được điều này thì cũng không thể không thay đổi sắc mặt, “Ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên người đã giết chết Vũ Hạc đại tiên của Đảo quốc sao?”

Chiến tích nghịch thiên của Diệp Trần ở Đảo quốc sớm đã truyền khắp giới võ đạo và giới tu đạo trên toàn cầu, Diệp Trần bây giờ ở trong tâm trí của cao thủ các quốc gia, đã là một trong những người có uy hiếp kinh khủng hàng đầu trên thế giới.

Diệp Trần nhìn thấy Chung Thiên Sơn thì hai mắt cũng không thể không híp một cái, “Chung Thiên Sơn, ở đảo Vĩnh Ninh lần trước để ngươi chạy trốn, cho ngươi sống lâu thêm nửa năm, bây giờ cũng nên đưa ngươi xuống âm phủ trình diện được rồi.”

Nói xong lời này, Diệp Trần ngay lập tức nắm bàn tay lại, một đạo kiếm quang kinh thiên hướng về phía Chung Thiên Sơn hung hăng chém xuống!

Chung Thiên Sơn rõ ràng không nghĩ tới, Diệp Trần nói ra tay là ra tay luôn, lập tức quay đầu bỏ chạy đồng thời trong miệng hô to, “Diệp Cuồng Tiên! Ngươi giết sư đệ của ta, ta cũng không có ý định tìm ngươi báo thù, ngươi vì sao phải đuổi tận giết tuyệt?”

Tốc độ của cái đầu lớn này của Chung Thiên Sơn cực nhanh, trong nháy mắt đã bay ra ngoài được trăm thước.

Ngay cả Diệp Trần cũng hơi có chút ngoài ý muốn, lập tức tâm niệm vừa động, kiếm quang trong tay ngay lập tức tăng vọt một lần nữa, trong nhá mắt đạt tới chiều dài vài trăm mét.

Ầm!

Cái đầu rất lớn của Chung Thiên Sơn kia trong nháy mắt bị một kiếm của Diệp Trần chém thành cặn bã.

Khoảng cách về thực lực giữa Chung Thiên Sơn và Diệp Trần bây giờ đã tăng lên rất nhiều, thậm chí so với lúc ở đảo Vĩnh Ninh lần trước còn phải lớn hơn, không có một chút sức chống cự nào.

Mà Thái Hoàng chân nhân ở một bên thấy cảnh này thì ngay lập tức bị dọa suýt nữa thì tè ra quần, thực lực của Chung Thiên Sơn tương đương với hắn, thậm chí còn cao hơn một chút, ngay cả hắn cũng không đỡ nổi được một kích của đối phương, chính mình tự nhiên tuyệt đối không phải là đối thủ.

Vừa nghĩ tới đây, ý nghĩ muốn chạy trốn của Thái Hoàng chân nhân cũng không nhấc lên nổi, lập tức quỳ xuống trên mặt đất, “Diệp tiền bối! Lão hủ hình như chưa từng đắc tội với ngài a!”

P/S: Ta thích nào. C3! Đề cử 90! 100 a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.