Trong một nhà hàng cao cấp ở thành phố Lâm An:
Diệp Trần, Trang Phỉ Phỉ, vị chị Hồng kia và luật sư riêng của Trang Phỉ Phỉ, bốn người ngồi ở trong phòng, đã đợi được gần nửa giờ.
Vốn là, Trang Phỉ Phỉ đã hẹn với một người gọi là tổng giám đốc Cao của công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng vào lúc hai giờ chiều gặp mặt ở chỗ này để thương thảo một chút về chuyện làm trái điều ước hợp đồng lần này một chút, thế nhưng tổng giám đốc Cao này dường như đang cố ý làm ra vẻ tự cao tự đại, thế mà chậm chạp không có đến.
Ầm!
Diệp Trần để chén trà trong tay xuống trên mặt bàn, trong đôi mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, vọt thẳng đến bên cạnh Trang Phỉ Phỉ nói:
“Trang tiểu thư, người đứng đằng sau công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoang này là thần thánh phương nào?”
Không đợi Trang Phỉ Phỉ mở miệng, mỹ nữ luật sư ngồi ở bên cạnh cô ta nói:
“Đứng đằng sau Hoa Nghệ Thiên Hoàng là tập đoàn Dương thị!”
“Tập đoàn Dương thị phát triển rất mạnh mẽ trong hai năm vừa qua, nghe nói là dựa vào một vị đại nhân vật nào đó, bây giờ thực lực của tập đoàn này đã có thể xếp vào ba vị trí đầu toàn bộ tỉnh Đông Giang!”
“Liên đới tới địa vị của Hoa Nghệ Thiên Hoàng, cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên, bây giờ đã là một trong tứ đại bá chủ trong ngành giải trí!”
Diệp Trần nghe được điều này thì lông mày không thể không hơi nhíu lại, “Tập đoàn Dương thị? Chẳng lẽ là Dương Quốc Cường cha của Dương Chi Phàm? Như vậy thật khóe!”
Vị mỹ nữ thuật sư kia nghe được điều này thì hai con ngươi lập tức sáng lên, “Không sai! Người cầm lái tập đoàn Dương thị này chính là Dương Quốc Cường! Nhà bọn hắn hoàn toàn chính xác có một vị công tử tên là Dương Chi Phàm, nghe nói đã xác định là người nối nghiệp của tập đoàn Dương thị, chẳng lẽ Diệp tiên sinh ngươi biết?”
Trang Phỉ Phỉ cũng không có nói thân phận thực sự của Diệp Trần cho vị mỹ nữ luật sư kia.
Cho nên, mặc dù cô ta cảm thấy thiếu niên này, khí chất và cách ăn nói đều có chút không tầm thường, có lẽ không phải là một nhân vật tầm thường, hơn phân nửa là công tử của một cái gia tộc nào đó, tuy nhiên tuổi vẫn còn quá trẻ, chỉ sợ cũng không giúp được chuyện gì, trong lòng khó tránh khỏi có chút coi thường.
Bây giờ nghe được thiếu niên nói ra lời này thì tinh thần lập tức tỉnh táo lại.
Hoa Nghệ Thiên Hoàng là một công ty bá chủ ngành giải trí, cho dù Trang Phỉ Phỉ là minh tinh hạng một, trước mặt công ty đó, chẳng qua cũng chỉ là một con giun dế mà thôi, căn bản không có bao nhiêu quyền phát biểu.
Nếu như có thể dựa vào thái tử gia của tập đoàn Dương thị, tranh thủ hai bên đạt thành hòa giải, vậy chuyện này còn có thể vãn hồi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, nói thật:
“Dương Chi Phàm là bạn học chung thời đại học của ta...”
“Quá tốt rồi!”
Mỹ nữ luật sư nghe được điều này thì lập tức hết sức vui mừng, tuy nhiên cô ta còn chưa kịp cao hứng thì câu nói tiếp theo của Diệp Trần trong nháy mắt đưa cô ta từ trên đám mây đánh rơi xuống tận dưới vực sâu.
“Tuy nhiên, ta và hắn cũng không có giao tình gì!”
Mỹ nữ luật sư nghe được điều này, suýt chút nữa thì lên cơn chửi mắng người, nói thầm “Đã không có giao tình, vậy ngươi nói cái rắm a!”
Diệp Trần không thèm nhìn phản ứng của mỹ nữ luật sư, tiếp tục nói:
“Nhưng là, ta có thể để cho Dương Quốc Cường tự mình tới đây một chuyến!”
Hai mắt của mỹ nữ luật sư trừng lên một cái, lộ ra vẻ mặt giống như đang nhìn một thằng trí tuệ bị thiểu năng, gần như là la lên, “Để Dương Quốc Cường tự mình tới đây một chuyến?” Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dương Quốc Cường kia ở trên bảng phú hào của cả nước, cũng có thể xếp vào hạng năm vị trí đầu, là bá chủ thương mại cấp cao nhất tỉnh Đông Giang!
Diệp Trần không để ý tới lời chất vấn của mỹ nữ luật sư này, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Sở Phi Yên.
Rất nhanh,
Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói của Sở Phi Yên, “Diệp Trần, anh về Vân Châu rồi?”
“Còn chưa, bây giờ tôi đang ở thành phố Lân An, gặp một ít chuyện, cô có biết Dương Quốc Cường tập đoàn Dương Thị không?”
Tuy Sở Phi Yên rất hiếu kì, Diệp Trần vì sao lại đột nhiên hỏi ra vấn đề này, tuy nhiên ngay lập tức vẫn là thành thật trả lời nói:
“Đương nhiên biết! Tập đoàn Dương Thị là con đường buôn bán mà chúng ta mới mở ra, phụ trách tiêu thụ Tử Kim Tiên Tuyền ở tỉnh Đông Giang, anh hỏi hắn làm cái gì?”
Sau khi Diệp Trần nghe Sở Phi Yên báo cáo, nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
“Lúc này tôi có một người bạn đang gặp một chút rắc rối, cô báo tin cho Dương Quốc Cường, tôi bây giờ đang ở nhà hàng Hoa Hồng Đỏ ở trên đường Tiên Triều của thành phố Lâm An, bảo hắn trong vòng nửa tiếng nữa xuất hiện ở trước mặt tôi!”
Sau khi cúp điện thoại xong, Diệp Trần tiếp tục cầm chén trà trước bàn lên, bắt đầu từ từ thưởng thức trà.
Vị mỹ nữ luật sư ở một bên nhìn mọi chuyện vào trong mắt, đầu tiên là một mặt kinh ngạc, sau đó là nghi hoặc, lại sao đó là nhịn không được mà cười nhạo lên, nhỏ giọng thầm thì một câu, “Tiểu tử này còn trẻ mà da mặt cũng đặc biệt dày đi! Nói mạnh miệng mà cũng không sợ đau đầu lưỡi! Nếu như ngươi thật có thể một câu nói là có thể gọi Dương Quốc Cường qua đây thì sau này họ của ta theo họ của ngươi!”
Ngay cả Trang Phỉ Phỉ ở một bên cũng không thể không lộ ra vẻ ngờ vực, tuy rằng cô ta biết thân phận của Diệp Trần không đơn giản, thế nhưng Dương Quốc Cường này cũng không phải là nhân vật tầm thường a!
Diệp Trần nhìn vào trong mắt vẻ mặt của mọi người, cười nhạt một tiếng, tiếp tục cúi đầu thưởng thức trà.
Lại đợi khoảng tầm mười phút nữa, cửa phòng khách bỗng nhiên được người đẩy ra, một người đàn ông trung niên mập mạp mang theo cái bụng phệ cười từ bên ngoài đi vào, sau lưng còn có mấy tên tráng hán dáng người khôi ngô, mỗi tên đều có khí thế nghiêm nghị, hiển nhiên đều là người luyện võ, “Ha ha ha! Phỉ Phỉ tiểu thư, thật sự là không có ý tứ! Trên đường có chút việc làm chậm trễ, để các ngươi phải chờ lâu, thật sự rất có lỗi!”
Rất hiển nhiên, người đàn ông trung niên mập mạp này có lẽ là vị tổng giám đốc Cao trong miệng của Trang Phỉ Phỉ.
Con hàng này ngoài miệng nói không có ý tứ, trên mặt lại hiện ra vẻ đắc ý, hơn nữa lúc nhìn về phía Trang Phỉ Phỉ, sâu trong đôi mắt còn lộ ra vẻ dâm tà!
Thấy người nọ tiến đến, vị chị Hồng đại diện của Trang Phỉ Phỉ cùng với vị mỹ nữ luật sư kia lúc này đứng lên, cung cung kính kính chào một tiếng, “Tổng giám đốc Cao!”
Tuy rằng trông đôi mắt của Trang Phỉ Phỉ hiện ra vẻ mặt chán ghét, tuy nhiên cuối cùng cũng đứng dậy chào đón.
Duy chỉ có Diệp Trần vẫn ngồi ngay ngăn ở chỗ đó, lẳng lặng thưởng thức trà.
Tổng giám đốc Cao thấy cảnh này thì lập tức nhướng mày, hai mắt đánh giá từ trên xuống dưới trên người Diệp Trần một lát, âm trầm nói:
“Vị tiểu huynh đệ này ngược lại rất là lạ mặt a, không biết là thần thánh phương nào?”
Lúc này Diệp Trần mới từ từ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc qua vị tổng giám đốc Cao kia, “Ta là ai, ngươi còn chưa có tư cách biết! Ta hôm nay đến, chỉ vì đòi lại một cái công đạo cho Trang tiểu thư!”
Xoạt!
Lời nói kia của Diệp Trần vừa mới thốt ra, tất cả mọi người nhất thời đều xôn xao, ngay cả Trang Phỉ Phỉ cũng không nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà trực tiếp dứt khoát như thế.
Vị mỹ nữ luật sư kia thì sắc mặt càng là thay đổi lớn, cô ta trước đó đã phân tích qua hiệp ước giữa Trang Phỉ Phỉ và Hoa Nghệ Thiên Hoàng thì tình thế đối với Trang Phỉ Phỉ là cực kỳ bất lợi, đây cũng là cách làm thường lệ của ngành nghề ngành giải trí.
Nếu như hai bên trở mặt với nhau thì đối với Trang Phỉ Phỉ mà nói sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ chật vật.
Cho nên sách lược đàm phán của cô ta là hòa giải.
Tuy nhiên, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, Diệp Trần vừa nói lại kiêu ngạo phổi bò tới như vậy, trực tiếp làm không khí trở nên cứng ngắc như thế.
Quả nhiên, tổng giám đốc Cao kia nghe thấy lời này của Diệp Trần thì trên mặt vốn còn đang đầy vẻ tươi cười, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng đâu, sau đó hiện ra vẻ lạnh lùng, lạnh giọng nói:
“Phỉ Phỉ tiểu thư, cô đây là có ý gì? Vậy mà tìm một cái tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch tới nháo sự, cô đây là không có ý định nói chuyện hòa giải với công ty ta sao?”
P/S: Ta thích nào...chương thứ 3.