Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 401: Chương 401: Tập đoàn Cửu Châu




Uông Tư Tề ngay lập tức thay đổi sắc mặt một chút, sau đó thì cười lạnh nói:

“Tiêu Nhược Hi! Bản thiếu thực tình thành ý theo đuổi ngươi, ngươi cũng đừng không biết điều!”

“Ngươi không phải ỷ vào cha của ngươi là nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam sao? Cùng Tập đoàn Cửu Châu chúng ta mà so ra thì Tiêu gia các ngươi tính là thứ gì chứ!”

“Có tin bản thiếu nhỉ cần động động ngón tay là có thể làm cho Tiêu gia các ngươi phá sản hay không?”

Hóa ra Uông Tư Tề này chính là thái tử gia của tập đoàn Cửu Châu.

Phóng nhãn toàn bộ Hoa Hạ thì tập đoàn Cửu Châu là tập đoàn lớn đứng thứ mười vị trí đầu!

Người cầm lái tập đoàn Cửu Châu cũng chính là cha của Uông Tư Tề tên là Uông Thành Lâm, đã từng mấy lần leo lên bảo tọa nhà giàu nhất Hoa Hạ!

Dưới sự so sánh thì Tiêu Thiên Tá chẳng qua chỉ là nhà giàu nhất của một tỉnh nho nhỏ như Quảng Nam mà thôi hoàn toàn chính xác không tính là gì.

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, sắc mặt lập tức hơi đổi một chút.

Tiêu gia ở trước mặt tập đoàn Cửu Châu hoàn toàn chính xác không đáng giá nhắc tới, đối phương nếu quả thật muốn chỉnh đổ Tiêu gia mà nói, tuy rằng không có dễ dàng như hắn nói thế nhưng cũng không phải là một chuyện khó khăn gì cả!

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà Tiêu Nhược Hi trước đó vẫn luôn đối với hắn giả vờ giả vịt không dám đắc tội quá phận.

Nhưng hôm nay có lẽ bởi vì vừa mới cãi lộn với Tô Mạn cho nên lúc này còn đang nổi nóng, cũng có thể là bởi vì có Diệp Trần ở bên cạnh, cô ta không kiềm chế nổi sự chán ghét được chôn ở trong lòng của mình mà nói ra.

Không nghĩ tới ngay lập tức chọc giận Uông Tư Tề.

Uông Tư Tề thấy đã trấn trụ Tiêu Nhược Hi, trên mặt không thể không lộ ra vẻ đắc ý, “Thế nào? Sợ rồi sao? Vậy thì ngoan ngoãn làm bạn gái của ta đi! Bản thiếu mà cao hứng nói không chừng có thể cân nhắc việc để tập đoàn Cửu Châu hợp tác với Tiêu gia để cho thế lực Tiêu gia các ngươi vươn ra ngoài tỉnh Quảng Nam!”

Uông Tư Tề càng nói càng hưng phấn, thấy vẻ mặt của Tiêu Nhược Hi trở nên trắng bệch thế là nói xong không nhịn được muốn đưa tay chộp tới cổ tay của nàng.

Tuy nhiên, ngay vào lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói lười biếng vang lên, “Nếu ngươi dám đụng vào người cô ta dù chỉ một chút thì cái tay này của ngươi không còn cần thiết nữa!”

Người nói chuyện chính là Diệp Trần.

Uông Tư Tề nghe được điều này, hai con ngươi lập tức đọng lại, ánh mắt lúc này mới chuyển dời lên trên người Diệp Trần.

Sau khi đánh giá trên người hắn một phen, Uông Tư Tề cười lạnh, “Tiểu tử! Có phải ngươi vừa bị cục đá ném vào đầu không? Biết bản thiếu là ai chăng?”

Hai tay Diệp Trần đúc ở trong túi quần, hai mắt buông xuống ngay cả da mặt đều không có nhấc một chút, thản nhiên nói:

“Ta chẳng cần biết ngươi là ai! Không tin lời của ta thì ngươi đại khái có thể thử một chút!”

Uông Tư Tề lập tức trừng hai mắt một cái, “Được! Bản thiếu ngược lại muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh gì!”

Nói xong, Uông Tư Tề động tác trong tay không ngừng, tiếp tục hướng cổ tay của Tiêu Nhược Hi chộp tới.

“Tề thiếu cẩn thận!”

Ở sau lưng Uông Tư Tề cách ra mấy mét vẫn có một ông lão đầu trọc khoảng năm mươi tuổi đứng ở đó, bỗng nhiên hô lớn một tiếng, đánh về phía hắn.

Đáng tiếc, đã quá muộn!

“A!!”

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên!

Cái tay kia của Uông Tư Tề còn chưa có chạm vào làn da của Tiêu Nhược Hi thì đã trực tiếp rơi xuống trên mặt đất.

“Tay của ta! Tay của ta!!”

Uông Tư Tề lập tức kinh hô, liên tục lùi lại đặt mông ngồi dưới đất, nhìn thấy cổ tay của mình bị cắt đứt mà kêu rên không ngừng, tiếp theo thì nghiêng đầu một cái rõ ràng bị dọa cho sợ ngất đi.

“Tề thiếu!”

Ông lão đầu trọc kia thấy cảnh này đầu tiên là trừng hai mắt một cái sau đó vừa tức giận vừa kinh hãi.

Lấy thực lực cảnh giới tông sư Hóa Kình của hắn vậy mà không thể nhìn thấy rõ được đối phương là ra tay như thế nào, một cái bàn tay của Uông Tư Tề đã bị đối phương chém xuống một cách tàn nhẫn!

“Các hạ là người nào? Ngươi cũng dám đối với Thái tử gia của tập đoàn Cửu Gia ra tay độc ác như thế, chẳng lẽ không sợ tập đoàn Cửu Châu trả thù sao?”

Ông lão đầu trọc nhìn không ra tu vi của Diệp Trần sâu cạn ra sao, trong lúc nhất thời cũng không dám động thủ với hắn đành phải lôi cái mác tập đoàn Cửu Châu đi ra, hy vọng có thể chấn nhiếp được hắn.

Đáng tiếc hắn làm sao biết được rằng, lúc trước ngay cả Tần gia gia tộc đệ nhất Hoa Hạ Diệp Trần hắn có thể nói diệt là diệt há lại sẽ quan tâm tới chỉ là một cái tập đoàn Cửu Châu sao?

“Mang theo chủ tử của ngươi về, cút nhanh lên! Bằng không ta không ngại đưa các ngươi đi tới Âm Phủ làm khách đâu!”

Giọng điệu của Diệp Trần từ đầu đến cuối đều bình thản, không có một chút gợn sóng nào, nhưng lại tràn đầy sự tự tin tuyệt đối.

Ông lão đầu trọc nghe được điều này thì lập tức vẻ mặt dao động một hồi, tuy rằng hắn thực sự nghĩ mãi không ra, đối phương chẳng qua chỉ là một thiếu niên, vì sao lại có thân thủ cường đại quỷ dị như thế, nhưng hắn có một loại cảm giác thực lực của đối phương vượt xa hắn!

Vừa nghĩ tới đây ông lão đầu trọc không còn dám tiếp tục nói nhảm, lập tức ôm lấy Uông Tư Tế đồng thời tiện thể nhặt bàn tay bị đứt kia của Uông Tư Tề kia lên, sau đó thì chạy như bay.

Tiêu Nhược Hi không phải là lần đầu được chứng kiến Diệp Trần xuất thủ cho nên cũng không cảm thấy có gì lạ, chỉ là đôi mi thanh tú nhíu chặt, mơ hồ có chút lo lắng.

Cô ta cũng không biết bối cảnh chân chính của Diệp Trần, luôn cảm thấy tập đoàn Cửu Châu này giống như quái vật khổng lồ, thái tử gia bị người chặt đứt một bàn tay chỉ sợ chắc chắn sẽ không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.

Mà hai người Tô Mạn và Ngô Lỗi mặc dù biết thực lực của Diệp Trần rất cường hãn, nhìn thấy cảnh tượng máu tanh như thế vẫn cảm thấy có chút khó chịu, nhịn không được mà phải nôn khan một trận.

“Chỗ này không nên ở lâu, rời khỏi chỗ này trước lại nói!”

Mắt thấy ở xung quanh đang có học sinh đi về phía bên này, Diệp Trần ngay lập tức sử dụng chân nguyên bao bọc ba người vào trong, sau đó bỗng nhiên giẫm chân một cái, sử dụng thần thông Súc Địa Thành Thốn.

Sưu!

Trong nháy mắt bốn người đã đi ra ngoài được trăm thước.

...

Tô Mạn bởi vì cảm thấy khó chịu, Diệp Trần đưa cô ta về ký túc xá trước, sau đó trước lúc Diệp Trần rời đi thì sử dụng thần niệm kiểm tra tàn hồn của Hi Nguyệt trong thức hải của Tiêu Nhược Hi.

Tuy rằng vẫn chưa thức tỉnh, thế nhưng dưới tác dụng của Dưỡng Hồn đan mà Tiêu Nhược Hi thường xuyên sử dụng thì thần hồn so với trước đó cường đại hơn nhiều, thậm chí hiệu quả so với hắn dự tính còn tốt hơn một chút, không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng nửa năm chắc chắn có thể tỉnh lại.

“Nhớ kỹ! Sau này nếu gặp lại dạng người như Uông Tư Tề này thì cứ việc đi tìm Doãn Bách Xuyên, hắn có thể giúp cô giải quyết tất cả vấn đề! Là tất cả! Hiểu chưa?”

An toàn mấy tháng nay của Tiêu Nhược Hi đối với Diệp Trần mà nói thì có thể nói là cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể xuất hiện bất cứ chỗ sơ suất nào!

Tiêu Nhược Hi thấy vẻ mặt của Diệp Trần rất nghiêm túc đành phải ngoan ngoan nhẹ gật đầu nhưng vẫn có chút không yên lòng, “Thế nhưng tập đoàn Cửu Châu kia...”

Diệp Trần khoát tay áo, “Việc này tôi sẽ tự giải quyết, đây không phải vấn đề mà cô phải quan tâm!”

“Nhưng tôi sợ hắn sẽ trả thù Tiêu gia...”

Tiêu Nhược Hi cắn môi lần nữa nói ra chính lo lắng của mình.

Diệp Trần lắc đầu, tay trái vừa lật từ trong Càn Khôn Trạc lấy điện thoại di động ra sau đó bấm điện thoại cho Sở Phi Yên.

Chỉ một lát sau, đầu điện thoại bên kia đã truyền tới giọng nói lười biếng của Sở Phi Yên.

“Ông chủ đại nhân lại có gì dặn dò sao?”

Sau khi Diệp Trần và Sở Phi Yên nói chuyện đôi ba câu xong thì nói thẳng:

“Phi Yên, từ giờ trở đi, không tiếc bất cứ giá nào, phá đổ tập đoàn Cửu Châu!”

Sở Phi Yên trải qua trầm mặc một lúc, “Tập đoàn Cửu Châu là tập đoàn nằm trong top 10 của toàn bộ Hoa Hạ, muốn phá đổ nó cũng không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể làm được a!”

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, “Nếu như tôi có thể để cho cô mượn nhờ lực lượng của Thần Long vệ thì sao đây?”

Chỉ là Ám Bộ của Thần Long vệ cũng đủ để điều tra bất kỳ một công ty, tập đoàn nào ở Hoa Hạ, điều tra một cái là lộn chổng vó lên trời, đối phó chỉ là một cái tập đoàn Cửu Châu thì tuyệt đối là dùng đại tài đi làm việc nhỏ.

Quả nhiên, Sở Phi Yên ngay lập tức biểu thị nói:

“Nếu như có thể động dụng lực lượng của Thần Long vệ vậy thì sẽ đơn giản hơn nhiều, giống như loại công ty lớn như tập đoàn Cửu Châu này, đằng sau chắc chắn sẽ có người chống lưng, chỉ cần có thể bắt tay cầm của bọn hắn thì có thể cho bọn hắn một kích nghiêm trọng, thậm trí có thể trực tiếp phá đổ nó!”

P/S: Ta thích nào...vì sự im lặng không thấy ủng hộ gì cả thế nên đành tăng thêm 1 chương nữa vậy:(((. Thất bát quá đi a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.