“Tình huống như thế nào?”
Hạc Phi hơi kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Lúc này chỉ thấy, ở đích vị trí cây đại thụ che trời ở phía trên kia, có một đạo thân ảnh gầy đó đang đứng ở trên đó.
Không phải Diệp Trần thì còn là ai?
“Không! Không có khả năng! Đây chắc chắn là ảo giác của ta!!”
Hạc Phi hung hăng lắc lắc đầu, quay đầu hướng phía dưới nhìn một cái, thân ảnh Diệp Trần nơi nào còn thấy ở đằng sau?
Sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía trên, Diệp Trần vẫn như cũ bình tĩnh đứng ở phía trên vị trí cây đại thụ che trời kia, thật như thể từ lúc này đến bây giờ vẫn đứng ở nơi đó.
Hạc Phi lập tức hoàn toàn trợn tròn mắt! Hoàn toàn choáng váng! Thậm chí cũng bắt đầu nghi ngờ vào cuộc sống!
Hắn vừa rồi rõ ràng nhìn thấy, Diệp Trần còn đang ở vị trí ba ngàn mét, rớt lại phía sau hắn tới hẳn năm ngàn mét, làm sao mới chỉ trong khoảng thời gian một cái nháy mắt, thế mà đã chạy về tới đích trước hắn rồi?
Không thể tưởng tượng nổi!
Khó mà tiếp nhận!
Không thể tưởng tượng!
Chỉ có mọi người ở đằng sau mới thấy rõ ràng cảnh tượng diễn ra trước đó, tuy nhiên vẻ mặt của bọn hắn lúc này cũng không tốt hơn so với Hạc Phi bao nhiều, mọi người đều có vẻ mặt không hiểu.
Ngay tại vừa rồi, tất cả mọi người cho là kết quả đã được định ra.
Diệp Trần không biết là dùng biện pháp gì mà tốc độ trong nháy mắt tăng vọt gần mười lần!
Trong nháy mắt vượt qua độ cao mấy ngàn mét, một lần hành động vượt qua Hạc Phi ở phía trên đã sắp về tới đích.
Chẳng mấy chốc, mọi người cũng thi nhau chạy tới trước cây đại thụ che trời kia.
Hạc Phi rất rõ ràng còn chưua thể nào tiếp nhận được kết quả này, không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm nói:
“Không có khả năng! Đây không có khả năng!!”
Lúc này, Dư Thương Ngô bỗng nhiên mở miệng:
“Diệp huynh đệ, ngươi vừa rồi chắc là sử dụng một loại pháp bảo không gian nào đó đi?”
Hạc Phi nghe được điều này thì hai mắt bỗng nhiên sáng lên, chỉ vào Diệp Trần, nói:
“Không sai! Ngươi chắc chắn dùng một loại pháp bảo không gian nào đó! Bằng không tốc độ không có khả năng nhanh như vậy! Ngươi gian lận!!”
Diệp Trần cười lạnh:
“Gian lận? Chúng ta trước đó đánh cược, có nói là không cho phép dùng pháp bảo không gian sao?”
“Ngươi...”
Hạc Phi lập tức không phản bác được.
Mọi người nghe được điều này thì lúc này vẻ mặt kinh ngạc trước đó mới hơi hòa hoãn dịu đi một chút.
“Hóa ra là sử dụng pháp bảo loại không gian!”
“Cái này khó trách!”
...
Diệp Trần hoàn toàn tiếng bàn tán của mọi người, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Hạc Phi:
“Bất kể nói như thế nào thì ngươi đã thua! Có phải nên thực hiện cá cược trước đó hay không?”
Sắc mặt của Hạc Phi lập tức tái xanh, cho dù Diệp Trần có phải là sử dụng pháp bảo loại không gian hay không thì thua chính là thua, hắn không thể không thừa nhận.
“Được! Có chơi có chịu! Ta tự động tời khỏi đội ngũ là được!”
Hạc Phi cắn răng một cái thì muốn quay người rời đi.
Tuy nhiên, lại bị Dư Thương Ngô ngăn lại:
“Không được! Môn chủ có lệnh! Bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện rời khỏi đội ngũ!”
“Thế nhưng là Đại sư huynh, ta...”
Hạc Phi tự nhiên cũng không muốn rời khỏi, nhưng chính là do hắn khơi mào cá cược, nếu như không thực hiện thì còn có thể diện nữa hay sao?
Dư Thương Ngô cắt ngang lời của Hạc Phi, ngược lại nhìn về phía Diệp Trần, nói:
“Diệp huynh đệ, Hạc Phi sư đệ chỉ nói đùa với ngươi một chút, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ta thấy việc này coi như bỏ qua đi!”
Diệp Trần cười lạnh:
“Nếu như người thua là ta, ngươi có còn nói như vậy không?”
Dư Thương Ngô cảm nhận được ý giễu cợt bên trong lời nói này của Diệp Trần, lập tức khẽ chau mày, tuy nhiên sau đó lại cười nói:
“Đó là tự nhiên! Tuy rằng Diệp huynh đệ không phải người của Lạc Hà tông chúng ta, nhưng dù sao cũng là bằng hữu của Hi Nguyệt sư muội, ta đương nhiên sẽ không để cho ngươi thật sự rời khỏi đội ngũ!”
Nói xong lời này, Dư Thương Ngô ngược lại nhìn về phía Hi Nguyệt ở một bên, nói:
“Hi Nguyệt sư muội, ngươi cứ nói đi?”
Hi Nguyệt suy nghĩ một chút, ngược lại hướng về phía Diệp Trần nói khẽ:
“Diệp Trần, hay là nên quên đi thôi!”
Những người khác Diệp Trần không thèm để ý tới, nhưng là Hi Nguyệt, hắn tự nhiên là muốn nghe:
“Nghe ngươi!”
Hạc Phi là đi hay ở, sống hay chết, hắn căn bản cũng không quan tâm.
Hơn nữa sau khi trải qua chuyện này, hắn chắc là cũng không còn dám tùy tiện gây chuyện.
Chẳng mấy chốc:
Đội ngũ tiếp tục leo lên.
Sau nửa ngày, mọi người đã đi tới độ cao hơn năm mươi vạn mét!
Chẳng những độ khó leo núi càng lúc càng lớn, đẳng cấp yêu thú gặp phải cũng càng ngày càng cao, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện yêu thú ngũ giai!
Yêu thú ngũ giai tương đương với tu chân giả cảnh giới Hóa Thần, hơn nữa da dày thịt béo, thực lực lại tương đối cường hãn.
Từ độ cao năm mươi vạn mét cho tới sáu mươi vạn mét, mọi người dùng trọn vẹn hơn ba giờ hơn nữa còn có hai tên đệ tử thiên tài của Lạc Hà tông bị thương không nhẹ, cuối cùng không cách nào tiếp tục tiến lên, chỉ có thể bóp nát ngọc giản rời khỏi núi Thiên Kiếp.
Từ sáu mươi vạn mét đến bảy mươi vạn mét, mọi người lại hao phí tới tận hơn sáu giờ, lại có ba tên thiên tài của Lạc Hà tông phải ảm đạm rút lui.
Lúc này, từ đầu có mười ba người thì bây giờ chỉ còn lại có tám người.
Đến lúc này, mọi người mới cảm nhận được cái vòng loại trực tiếp này khắc nghiệt tới mức độ nào!
Phải biết, Lạc Hà tông đã coi như là một trong những thế lực hàng đầu của toàn bộ Tu Chân giới, tỉ lệ đào thải cũng đã cao như vậy thì những thế lực bình thường kia tự nhiên không cần phải nói.
Hóa ra, ở trong mắt nhiều thiên tài của Lạc Hà tông, Diệp Trần là một người có tu vi yếu nhất, vốn cho là hắn chắc chắn sẽ bị đạo thải đầu tiên.
Tuy nhiên, không biết vì sao mà mỗi làn yêu thú tập kích, Diệp Trần thật giống như được thông báo trước, luôn có thể không bị thương chút nào!
Đoạn đường này đi tới, cho dù là Dư Thương Ngô có kinh nghiệm phong phú cũng hơi có chút chật vật, duy chỉ có Diệp Trần vẫn nhẹ như mây gió, thậm chí không bị yêu thú tập kích một lần nào!
Không những như thế, tính cả Hi Nguyệt từ đầu cho tới bây giờ đi tương đối gần với Diệp Trần dường như cũng được dính lây “Vận khí tốt” của Diệp Trần, cũng gần như chưa gặp phải yêu thú tập kích.
Sau một ngày, mọi người đã đi tới độ cao tám mươi vạn mét, lại có hai người bị thương, rút lui ra khỏi núi Thiên Kiếp.
Lại qua hai ngày nữa, mọi người cuối cùng đi tới hơn chín mươi vạn mét, đã có thể nhìn thấy đỉnh núi ở phía xa xa.
Mà lúc này, mười ba người lúc đầu, vẻn vẹn chỉ còn lại có năm người.
Ngoài bốn người Diệp Trần, Hi Nguyệt, Dư Thương Ngô và Hạc Phi ra thì còn có một nữ tu sĩ tên là Đan Đồng.
Ngoại trừ Diệp Trần ra thì sắc mặt của bốn người đều có chút khó coi.
Nếu như không tính Diệp Trần cái người ngoài này thì mười hai tên đệ tử thiên tài của Lạc Hà tông đến bây giờ chỉ còn lại có bốn người, tỉ lệ đào thải lên cao tới hai phần ba a!
Lạc Hà tông mấy trăm năm gần đây vẫn luôn đứng ở vị trí cuối cùng trong mười ba đại thế lực đệ nhất, cũng là bởi vì nhân tìa trong môn tàn lụi, thậm chí rất nhiều thế lực đã có ý định giành lấy.
Cũng chính vì vậy, cao tầng của Lạc Hà tông mới có thể tranh thủ thời gian thông gia với Kình Thương tông.
“Các vị, bây giờ chỉ còn lại tám vạn mét cuối cùng, ta đi theo con đường nhỏ cố gắng đi từ từ, nhất định phải cẩn thận cẩn thận hơn, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!”
Dư Thương Ngô một mặt ngưng trọng, vẻ mặt hết sức khó coi.
Tỉ lệ đạo thải hai phần ba, đối với một cái thế lực đỉnh cấp mà nói thì cái thành tích này đã có chút mất mặt, nếu lại có người bị đào thải nữa thì chỉ sợ sẽ bị thế lực khác chê cười!
Tuy nhiên, không biết có phải ông trời có ý muốn trêu đùa Lạc Hà tông hay không!
Mọi người dọc theo con đường nhỏ vắng vẻm lại leo lên trên được hơn ba vạn mét:
“Rống!!!”
Kèm thoe một tiếng gào thét rung chuyển đất trời, một con quái vật khổng lồ xuất hiện từ khu rừng rậm phía xa.
Ngoại trừ Diệp Trần ra thì vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi nhanh chóng!!
P/S: Ta thích nào...chương 3. Kim Phiếu a......