Quả nhiên, nghe xong lời này của Diệp Trần, Quỳnh Bích Lạc lập tức chau mày, im lặng không nói.
Trong nội tâm nàng tuy rằng oán hận, Diệp Trần mang tới cho Lạc Hà tông bọn họ tai họa đầy trời, nhưng việc đã đến nước này rồi, Lạc Hà tông và Kình Thương tông đã đứng ở mặt đối lập, nàng ta chỉ có thể dựa vào Diệp Trần đến chống lại Kình Thương tông.
“Ngươi nói muốn dẫn chúng ta đi tới một nơi an toàn, là nơi nào? Ngươi phải biết, thực lực của Kình Thương tông trải rộng toàn bộ Tu Chân giới, muốn tránh né sự truy sát của Kình Thương tông thì không khác gì là người si nói mộng!”
Khẩu khí của Quỳnh Bích Lạc rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, đồng thời lại đối với Diệp Trần hiển nhiên rất hoài nghi.
Diệp Trần thản nhiên nói:
“Chuyện này ngươi cứ việc yên tâm! Nơi mà ta nói tới thì thế lực của Kình Thương tông tuyệt đối không vươn tới nổi, chỉ có điều nơi này có chút xa xôi, hơn nữa, một lần ta không thể mang đi quá nhiều người, các ngươi phải chia thành tốp nhỏ, chia ra hành động mới được...”
Lập tức Diệp Trần mang lộ tuyến tiến vào Hạo Thiên giới nói ra đối với Quỳnh Bích Lạc.
Sau khi Quỳnh Bích Lạc nghe xong thì hai mắt lập tức trừng một cái:
“Ngươi là đang đùa ta sao? Từ đại tinh vực trung tâm đến cái nơi mà ngươi nói, cho dù là ta chí ít cũng cần tới thời gian mấy năm, chỉ sợ không đợi đến lúc chúng ta chạy ra khỏi đại tinh vực trung tâm thì đã bị Kình Thương tông bắt được rồi!”
Không đợi Diệp Trần mở miệng, Hi Nguyệt ở một bên đã giải thích về Tiêu Dao Tiên châu cho Quỳnh Bích Lạc nghe một lần, sắc mặt Quỳnh Bích Lạc lúc này mới chuyển biến tốt đẹp hơn.
Nửa ngày sau, Diệp Trần thao túng Tiêu Dao Tiên châu mang theo hơn một trăm hạc tâm cao tầng của Lạc hà tông rời đi trước, về phần những trưởng lão và đệ tử bình thường kia thì chia ra hành đông, chia làm mười mấy tổ, dựa theo lộ tuyến của từng tổ rời khỏi đại tinh vực trung ương trước, sau đó lại chậm rãi di chuyển về phía phương hướng của tinh vực Thiên Lang.
Dù sao, Kình Thương tông căn bản sẽ không để ý tới sống chết của những đệ tử bình thường kia, cho nên bọn họ thật ra thì vẫn còn tương đối an toàn.
Còn về phần những đệ tử ngoại môn của Lạc Hà tông kia tự nhiên là không để ý tới, chỉ có thể hạ lệnh giải tán, mặc cho bọn họ đường ai nấy đi.
Tuy nhiên, chờ Diệp Trần mang theo hơn trăm người này, lần nữa bước vào bên trong thông đạo không gian, lúc này mới phát hiện, bởi vì nhân số quá nhiều, Tiêu Dao Tiên châu gánh chịu có hạn, tốc độ so với lúc đến giảm mạnh rất nhiều!
Diệp Trần xem chừng, dựa theo tốc độ bây giờ muốn di chuyển về tới tinh vực Thiên Lang thì chỉ sợ ít nhất cũng cần tới thời gian gần nửa năm.
Tuy rằng so với phương thức đi đường bình thường thì vẫn như cũ nhanh hơn rất nhiều, nhưng cũng để Diệp Trần có chút không kịp chuẩn bị, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Suy cho cùng, một khi thời gian bị kéo dài, chờ đến khi bát đại tiên môn phản ứng lại vậy bọn hắn coi như rất nguy hiểm!
...
Cùng lúc đó, Kình Thương tông:
“Đại trưởng lão! Không xong! Bát trưởng lão...thần ngọc mệnh hồn của Bát trưởng lão bị đứt gãy!”
Một ông lão tóc trắng phơ, cầm lấy một khối ngọc bài bịt đứt gãy, xông vào đại điện của Kình Thương tông, lớn tiếng hô to một tiếng, thần sắc trên mặt như cha mẹ chết.
“Cái gì!!”
Một đám cao tầng của Kình Thương tông, tất cả đều đột nhiên đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào khối ngọc bài bị đứt gãy ở trong tay của ông lão tóc trắng kia, cái ngọc bài này là đại biểu cho trạng thái tính mạng của Ti Mậu Thiên, mọi người vừa giận lại vừa sợ.
“Lão Bát tuy rằng chỉ có cảnh giới nửa bước Độ Kiêp, nhưng Lạc Hà tông kia sớm đã suy yếu không chịu nổi, trong môn tu vi cao nhất chẳng qua cũng chỉ mới Hợp Đạo hậu kỳ mà thôi, lại có ai có thể giết được lão Bát? “
“Chẳng lẽ là đám người Lạc Hà tông kia lợi dụng đại trận tông môn đánh lén?”
“Không có khả năng! Lão Bát chỉ là tiến đến chiêu hàng mà đã có rất nhiều trưởng lão của Lạc Hà tông biểu thị nguyện ý quy hàng Kình Thương tông chúng ta, lại nói, ta không tin đám phế vật Lạc Hà tông kia có lá gan dám giết trưởng lão của Kình Thương tông chúng ta!”
“Nhưng là bây giờ sự thật đã bày ra ở trước mắt, lão Bát quả thật là đã chết!”
...
Mọi người bàn tán sôi nổi.
“Ba!”
Ông lão áo xám ngồi ở chủ vị bỗng nhiên vỗ một cái.
Toàn bộ đại điện trong nháy mắt lập tức yên tĩnh trở lại.
Hoá ra, ông lão áo xám này tên là Chu Thánh, chính là người đứng đầu trong bát đại trưởng lão của Kình Thương tông!
Luận tư lịch và bối phận, so với Công Tôn Vô Ngã tông chủ của Kình Thương tông còn cao hơn rất nhiều!
Từ sau khi Công Tôn Vô Ngã bị mất tích ở Mê La Tinh Hải, chuyện lớn nhỏ trong Kình Thương tông, bây giờ tất cả đều Chu Thánh thay mặt để xử lý.
Thấy mọi người yên tĩnh trở lại, Chu Thánh hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
“Xem ra Kình Thương tông ta năm nay thật đúng là mọi việc đều bất lợi! Đầu tiên là tiểu oa nhi Tuyệt Vô Địch kia chết yểu ở núi Thiên Kiếp, Công Tôn sư đệ cũng đến nay chưa về, bây giờ Bát trưởng lão lại chết oan chết uổng!”
“Nếu cứ tùy ý để cho loại tình huống này phát triển tiếp thì chỉ sợ người của toàn bộ Tu Chân giới đều xem mà chê cười Kình Thương tông chúng ta!”
Chu Thánh nói đến đây thì dừng lại một chút, bên trong đôi mắt già nua vẩn đục, hiện ra một cỗ sát ý nồng đậm, lúc này mới lại lạnh giọng mở miệng nói:
“Truyền mệnh lệnh của ta xuống dưới, huy động tất cả lực lượng tinh nhuệ của Kình Thương tông, trong vòng một ngày, san bằng Lạc Hà tông cho lão phu!
Mọi người nghe được điều này thì lập tức tất cả đều lên tinh thần, thi nhau khom người đồng ý nói:
“Tuân mệnh!”
...
Tuy nhiên, chờ một ngày sau lúc mà bảy đại trưởng lão Kình Thương tông tự mình dẫn binh giết tới Lạc Hà tông
Trên cả quả tinh cầu Lạc Hà, sớm đã không có một ai.
Bảy đại trưởng lão vô cùng phẫn nộ, trực tiếp xuất thủ hủy diệt đi toàn bộ tinh vực xung quanh!
Việc này một khi truyền ra lập tức nhấc lên sóng to gió lớn trên toàn bộ Tu Chân giới.
Nhưng mà này còn chưa tính, sau khi Kình Thương tông vồ hụt, lúc này tuyên bố ra ngoài, đuổi bắt toàn bộ dư nghiệt của Lạc Hà tông, vô luận là ai, chỉ cần có thể cung cấp manh mối có ích thì được bản thưởng một kiện Tiên khí, công pháp dưới Thần cấp của Kình Thương tông thì tùy ý lựa chọn!
Sau khi tin tức này truyền ra, lập tức lại đưa tới chấn động lớn lần nữa.
Có rất nhiều người đều bắt đầu gia nhập vào trong hàng ngũ tìm kiếm dư nghiệt của Lạc Hà tông.
Tuy nhiên kỳ lạ là, nhân vật quan trọng của Lạc Hà tông thì giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy xuất hiện qua ở bất kỳ địa phương nào.
Thậm chí rất nhiều người nghi ngờm thành viên hạch tâm của Lạc Hà tông, đã thông qua một loại đường tắt nào đó rời khỏi đại tinh vực trung tâm.
...
“Ba ngày! Đã ròng rã ba ngày rồi! Kình Thương tông chúng ta đã huy động mấy trăm triệu binh lực, vậy mà chỉ bắt được một số nhân vật nhỏ của Lạc Hà tông, Quỳnh Bình Lạc ở đâu? Những tên trưởng lão kia của Lạc Hà tông ở đâu rồi? Chẳng lẽ bọn họ đều đột nhiên biến mất hay sao?”
Bên trong đại điện của Kình Thương tông, Đại trưởng lão Chu Thánh nổi trận lôi đình.
Kình Thương tông bọn họ lần này, có thể coi là mất mặt về tới tận nhà, trước đó phát động nhiều người thảo phạt Lạc Hà tông, kết quả không công mà trở về, bây giờ gần như điều động tất cả thế lực của Kình Thương tông, lại ngay cả một tên nhân vật quan trọng của Lạc Hà tông cũng không có bắt được.
Mấy cái thế lực đỉnh cấp còn lại, bây giờ tất cả đều đang nhìn Kình Thương tông làm trò cười, thế hệ cao tầng đời này của Kình Thương tông tự nhiên cũng cảm tối tăm mặt mũi.
Sáu đại trưởng lão còn lại cũng thi nhau lắc đầu thở dài, hiển nhiên cũng là trăm mối vẫn không có cách giải.
Đúng lúc này, một tên đệ tử Kình Thương tông, trong tay cầm lấy một khối ngọc giản, bước nhanh vọt vào:
“Khởi bẩm đại trưởng lão! Tông chủ Vô Cực tông phái người đưa tới một cái ngọc giản truyền âm!”
“Ồ?”
Chi Thánh nghe được điều này thì hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, lập tức vẫy tay một trảo, bắt được viên ngọc giản truyền âm kia vào trong tay, thần niệm ngay lập tức tiến vào trong đó thăm dò.
Ngay sau đó, mặt mũi Chu Thánh trước đó còn đầy vẻ chán nản thì bây giờ bỗng nhiên cười lên ha hả:
“Thật sự là trời cũng giúp ta! Quỳnh Bích Lạc! Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi còn muốn trốn đi tới nơi nào!”
P/S: Ta thích nào....chương 1.