Tiêu Thiên Tá nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, lúc này mới chỉ ngắn ngủi nửa tháng, chuyện thế mà xảy ra tới mức này!
Đầu tiên là Bán Tàng Long Nhất thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu bị hại, về sau tổ chức phái Kiếm Thánh Tùng Điền Long Bình tới thì lại bị người giết chết.
Bây giờ thế mà ngay cả Phó tổ trưởng của tổ chức Sam Khẩu cũng tới, hơn nữa cùng đi còn có một người có uy danh hiển hách trong tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu!
“Chẳng lẽ Tiêu gia ta thật khó thoát khỏi tai kiếp này hay sao?”
Tiêu Nhược Dương ở một bên nói:
“Cha, trước đó lúc người kia giết chết Tùng Điền Long Bình, người của tổ chức Sam Khẩu đều nhìn thấy! Bọn họ muốn báo thù thì phải đi tìm người kia báo thù, mắc mớ gì đến Tiêu gia chúng ta?”
Không nghĩ tới, Tiêu Thiên Tá lại lắc đầu, “Con không biết nhiều về tác phong của tổ chức Sam Khẩu! Tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc thật ra thì chính là thế lực võ sĩ đạo của Đảo quốc năm đó còn sót lại, mà võ sĩ đạo của Đảo quốc từ trước tới nay luôn được biết đến với sự tàn bạo của họ.
“Ở thời đại duy tân hơn một trăm năm trước của Đảo quốc, những võ sĩ đạo này ở trong nước của bọn họ có địa vị cực cao, có đặc quyền giết chết người dân bình thường ngoài đường phố!”
“Năm đó Đảo quốc xâm lấn Hoa Hạ, những võ sĩ đạo của Đảo quốc kia chính là những người tiên phong, những người này năm đó ở đây đã tàn sát không biết bao nhiêu người vô tội!”
“Người như vậy, con còn có thể hi vọng xa vời bọn họ đén nói chuyện đạo lý với con hay sao?”
Tiêu Nhược Dương nghe được điều này thì lập tức cuống lên, “Nhưng dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp chế, hơn nữa ở đây là Hoa Hạ! Chẳng lẽ bọn họ thật đúng là dám giết người ở nước khác hay sao?”
Tiêu Thiên Tá lại thở dài một hơi nói:
“Con quá ngây thơ rồi! Một trong ba vị đại thần của tổ chức Sam Khẩu, nghe nói tu vi còn ở trên Trùng Điền Long Bình! Cao thủ đạt tới loại cấp độ này, nếu như muốn giết người, làm sao sẽ để lại chứng cứ gì?”
“Điều này điều này...phải làm như thế nào mới tốt đây?”
Tiêu Nhược Dương lập tức luống cuống, sau đó vẻ mặt oán hận nói:
“Đều tại cái con nha đầu chết tiệt kia gây họa!”
Tiêu Thiên Tá nhướng mày, “Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi! Chuyện này với em gái của con không có quan hệ gì, hơn nữa, bây giờ nó sống chết ra sao còn chưa biết, con làm sao có thể nói ra những lời như vậy!”
Tiêu Nhược Dương bị Tiêu Thiên Tá răn dạy một trận, lập tức không còn dám nhiều lời, đành phải đè xuống cục hận trong lòng, “Cha, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Tiêu Thiên Tá hít sâu một hơi mới từ từ nói:
“Bây giờ phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Ha, người có thể ngăn cản được tam đại thần nhân của tổ chức Sam Khẩu chỉ sợ cũng không có bao nhiêu!”
Ngoài thiếu niên thần bí hôm trước nhìn thấy ở bến tàu Việt Dương ra, những cao thủ cấp bậc đó cũng chỉ có mấy vị trong mười ba vị cung phụng của Thần Long vệ Hoa Hạ, Ngụy Vô Cực võ lâm minh chủ phương nam, Ngư Hóa Long võ lâm minh chủ phương bắc, Yến chân nhân ở Kinh Đô, sau đó là các cao thủ trong tông môn ẩn thế như Thánh Tâm các, Tiêu Dao sơn trang, Phạm Âm Tự...
Tiêu Thiên Tá nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó lại thở dài một hơi:
“Đáng tiếc! những người mà cha nói tới này, mỗi người đều giống như Thần Long ở trên chín tầng trời, chúng ta như thế nào nói mời là có thể mời tới được?”
Tiêu Nhược Dương vội vàng nói:
“Cha, cha không phải có chút giao tình với Ngụy minh chủ sao? Sao không mời ông ta tới đây trợ trận?”
Tiêu Thiên Tá nhẹ gật đầu, “Bây giờ xem ra, tuyệt đỉnh cao thủ mà chúng ta có thể tiếp xúc tới, chỉ sợ cũng chỉ có Ngụy minh chủ! Nhưng lại không biết hắn có bằng lòng nhúng tay vào việc này hay không?”
Nói đến đây, Tiêu Thiên Tá trầm ngâm một lát, “Nhược Dương, lập tức chuẩn bị cho ta một phần hậu lễ, ta phải đích thân đi tới bái phỏng Ngụy gia!”
...
Lại nói, từ Đại Lý tới Thiên Nam, khoảng cách có hơn một ngàn dặm, đến buổi trưa, mấy người Diệp Trần cũng đã chạy về tới Vân Châu.
Diệp Trần cũng không có đi tới nhà hàng tìm mẹ con Tô Lam mà trực tiếp trở về trong biệt thự ở tiểu khu Tử Kim Sơn.
Việc khẩn cấp trước mắt của hắn bây giờ là phải bảo đảm thuận lợi di chuyển Thất Diệp Hồi Tiên thảo tới.
Dẫn bốn người đi tới biệt thự số một, bởi vì rời khỏi biệt thự được một khoảng thời gian, Thanh long đại trận trong biệt thự ở vào trạng thái lúc nào cũng hội tụ linh khí cho nên trong sân lúc này linh khí đã vô cùng nồng đậm, hóa khí thành sương mù lần nữa, giống như là động phủ của tiên nhân.
Ba người Doãn Bách Xuyên đều là người tu đạo, nhất là Doãn Bách Xuyên có thực lực so với vị Yến đạo nhân ở Kinh Đô kia chỉ có mạnh hơn chứ không yếu đi, tự nhiên có thể nhìn ra chỗ kỳ diệu của Thanh Long đại trận trước mắt này, lập tức nhịn không được tán thưởng, “Không nghĩ tới ở trên trận pháp chủ thượng lại có trình độ cũng cao siêu như vậy!”
Tuy rằng Tiêu Nhược Hi không hiểu đạo pháp, nhưng cũng cảm thấy tâm thần được thanh thản.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, “Các ngươi trước tiên cứ tùy tiện thăm quan, ta đi an trí Thất Diệp Hồi Tiên thảo một chút!”
Nói xong, Diệp Trần đi thẳng tới trước khu rừng trúc được Hóa Linh trận bao phủ.
Nhẹ nhàng lấy ra Thất Diệp Hồi Tiên thảo, rồi mới trồng xuống một mảnh đất trống trong rừng trúc.
Xì xì xì ~
Thất Diệp Hồi Tiên thảo này không hổ là linh thảo hiếm thấy, phát hiện cảnh vật xung quanh thích hợp sinh trưởng, lập tức bám rễ sinh chồi, trong nháy mắt rễ đã cắm sâu vào trong lòng đất.
Sau đó:
Ông~
Phát ra thanh âm giống như là đang mừng rỡ vui sướng, bảy chiếc lá có màu sắc khác nhau cũng được co giãn ra một chút, sau đó linh khí ở xung quanh bắt đầu hướng nó bay tới mà hội tụ lại.
Nhìn xuống tiên thảo ở trên mặt đất, Diệp Trần cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên ngay sau đó, hai tay điểm vào hư không ở xung quanh một lúc, không chỉ liên tiếp bố trí hơn mười đạo cấm chế mà trước khi đi còn bố trí huyễn trận che giấu, trừ khi người có tu vi vượt xa Diệp Trần, bằng không căn bản không có người nào có thể phát hiện ra sự tồn tại của Thất Diệp Hồi Tiên thảo.
Làm xong đâu vào đấy, Diệp Trần mới coi như hoàn toàn yên lòng.
Lúc đầu, Diệp Trần dự định mang ba người Doãn Bách Xuyên đi tới Hắc Sâm Lâm nhìn một chút, nhưng không ngờ ngay vào lúc này, Tào Khôn thế mà tới.
Ngắn ngủi hơn nửa tháng không thấy, hai mắt Tào Khôn chẳng những đỏ bừng, ngay cả người cũng tiều tụy đi rất nhiều, điều này làm cho Diệp Trần mơ hồ có loại cảm giác xấu.
Quả nhiên, Tào Khôn vừa nhìn thấy Diệp Trần thì trực tiếp bay nhào tới trước mặt, rồi mới “Phù phù” một tiếng, quỳ xuống dưới đất, lớn tiếng khóc rống lên, “Diệp tiên sinh! Ngài phải làm chủ cho ta! Báo thù cho con ta a!”
Diệp Trần lập tức nhướng mày, “Tào Tứ Gia, ngươi đây là thế nào? Báo cái gì thù?”
Tào Khôn khó lóc than thở nói:
“Tào Quang con ta...nó bị người của Sam Khẩu chu xã hại chết rồi!”
“Cái gì!”
Nghe được tin tức này, sắc mặt Diệp Trần không thể không hơi đổi một chút, “Chuyện xảy ra vào lúc nào? Đến cùng chuyện này là như thế nào? Ngươi nói tỉ mỉ cho ta nghe một lần!”
Tào Khôn lập tức một năm một mười nói ra toàn bộ chân tướng chuyện này một lần.
Để Diệp Trần không nghĩ tới là, việc này thế mà còn liên quan tới hắn một chút!
Hóa ra, năm trước ở Hồng Diệp KTV, Diệp Trần gợi ý để Tào Quang xử lý hai người kia là người của Sam Khẩu chu xã.
Sam Khẩu chu xã vốn định tìm hợp tác với Tào gia, nhưng không có nghĩ tới đại biểu được phái ra thế mà bị Tào Quang giết đi!
Sau chuyện này, Sam Khẩu chu xã đã điều tra ra được chân tướng, lập tức rất tức giận, vậy mà ở hai ngày trước, ngang nhiên phái người ám sát Tào Quang!
Sau khi nghe Tào Khôn kể lại, vẻ mặt Diệp Trần lập tức phát lạnh, tuy rằng hắn đối với Tào Quang này cũng không ưa lắm, nhưng người này dù sao cũng là con trai bảo bối của Tào Khôn, mà Tào Khôn là tướng lĩnh thủ hạ của hắn.
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ!
Đối phương rõ ràng là đang khiêu khích với uy nghiêm của hắn!
Tiêu Nhược Hi ở bên cạnh bỗng nhiên chen lời nói:
“Sam Khẩu chu xã? Đó không phải là tổ chức thương mại của tổ chức Sam Khẩu Đảo quốc ở Hoa Hạ sao?”
Tào Khôn không biết thân phận của Tiêu Nhược Hi, vội vàng gật đầu đồng ý.
Khóe miệng Diệp Trần không thể không nhếch lên một chút, “Lại là tổ chức Sam Khẩu! Ở Hoa Hạ mà cũng dám càn rỡ như thế! Xem ra nếu không cho bọn hắn một cái giáo huấn khắc sâu, bọn hắn chỉ sợ không biết, ai mới là chủ nhân của vùng đất này!”
P/S: Ta thích nào... Chương thứ hai nhé! cảm ơn takachila 80 KP nha....