Bá bá bá!
Diệp Trần liên tiếp chém ra vài kiếm, làm cho Huyết Thiên Hải phải từ bỏ thu hồi Huyết Nhật Yêu Luận để toàn lực chống cự công kích hắn.
Mà Huyết Thiên Hải vừa phân tâm một chút thì cũng đã không còn cách nào có thể điều khiển được Huyết Nhật Yêu Luân.
Ong ong ong ~~
Sau khi Huyết Nhật Yêu Luân lắc lư kịch liệt một trận:
Sưu!
Một viên hạt châu màu đỏ ngòm từ bên trong Huyết Nhật Yêu Luân chui ra bay vào bên trong Thôn Thiên đỉnh.
Mà sau khi Phệ Huyết Yêu Châu thoát ly khỏi Huyết Nhận Yêu Luân thì trong nháy mắt Huyết Nhật Yêu Luân đã ảm đạm xuống, biến thành một đống sắt vụn rơi xuống trên mặt đất.
Rầm rầm!
Huyết Hải đại trận xung quanh không có Huyết Nhật Yêu Luân chống đỡ đã bắt đầu biến mất nhanh chóng, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, Hắc Nham thành vốn bị biển máu vây quanh cũng đã nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.
“Không!! Đây không có khả năng!”
Huyết Thiên Hải thấy cảnh này thì lập tức không cam lòng rống lớn một tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, gần như muốn phun ra lửa, “Ngươi đến cùng là dùng thủ đoạn gì? Huyết Nhật Yêu Luân của ta chính là Tiên khí, làm sao lại biến thành cái dạng này?”
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, “Ta nói rồi, thủ đoạn của ta thì ngươi làm sao có thể phỏng đoán! Đi chết đi cho ta!”
Diệp Trần hét lớn một tiếng, lại giơ Tử Quỳnh kiếm lên một lần nữa, bay nhào tới.
Huyết Nhật Yêu Luân bị phế, Huyết Thiên Hải vốn là hoảng sợ không thôi, lại thêm không có Huyết Nhật Yêu Luân cung cấp lực lượng Huyết Sát, hắn vốn không phải là đối thủ của Diệp Trần cho nên ngay lập tức bắt đầu liên tục bại lui.
Oanh!
Diệp Trần lại chém ra một kiếm nữa, Huyết Thiên Hải trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, rơi vào mấy trên mặt đất bên ngoài mấy ngàn mét, lại trượt dài vài trăm mét mới ổn định lại thân hình.
“Chờ một chút! Có lẽ chúng ta có thể nói một chút, chuyện hôm nay đến đây coi như thôi được không?”
Mắt thấy Diệp Trần đuổi theo như hình với bóng, Huyết Thiên Hải tự biết không phải là đối thủ cho nên bắt đầu chủ động cầu hòa.
Đáng tiếc, Diệp Trần không thèm để ý, trực tiếp bổ một kiếm xuống dưới!
Ầm ầm!
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu có độ dài kinh khủng tới hơn ngàn mét!
“Phốc!”
Huyết Thiên Hải tuy rằng cố gắng ngăn cản một lần nữa thế nhưng lại nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, “Tiểu tử! Nếu như ngươi giết ta, ngươi cảm thấy Huyết Nguyệt tông sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Một mình ngươi coi như thực lực có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể lấy một đối kháng cả một cái tông môn hay sao? Bên trong Huyết Nguyệt tông ta thế nhưng còn có hai vị có sự tồn tại không kém gì bản tọa, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là nên chừa cho mình chút đường lui đi...”
Huyết Thiên Hải thấy Diệp Trần hờ hững, lập tức có chút gấp, bắt đầu lôi Huyết Nguyệt tông ra hy vọng có thể để cho Diệp Trần sinh ra lòng kiêng kỵ.
Đáng tiếc, Diệp Trần vẫn như cũ không hề bị lây động chút nào:
“Ồn ào!”
Rầm rầm rầm!
Diệp Trần một kiếm lại một kiếm, mỗi một kiếm oanh ra, đều có thể ép cho Huyết Thiên Hải lùi lại phun ra máu.
Dưới bảy tám kiếm liên tiếp, khí tức của Huyết Thiên Hải trở nên vô cùng yếu ớt, chỉ có thể dựa vào pháp bảo phòng ngự mà cố gắng ngăn cản, căn bản không có bất kỳ sức đánh trả nào.
“Thôi thôi! Coi như là bản tọa hướng ngươi cầu xin tha thứ còn không được sao? Chỉ cần ngươi bảo qua cho bản tọa lần này, có điều kiện gì ngươi cứ việc nói, như vậy có được không?”
Huyết Thiên Hải rơi vào đường cùng, đành phải bắt đầu hết lời cầu xin.
Đám người Linh Sơn vây xem ở nơi xa, nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm giác giống như là đang nằm mơ, Thái Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông có hung danh hiển hách, thế mà hướng một tên thiếu niên cầu xin tha thứ?
Việc này nếu như nói ra ngoài chỉ sợ không có một ai sẽ tin tưởng!
Tuy nhiên,
Đối mặt với việc Huyết Thiên Hải hết lời cầu xin, Diệp Trần căn bản không hề động tâm, bởi vì hắn rất rõ ràng, loại người giống Huyết Thiên Hải này, coi như hôm nay chính mình buông tha người này, hắn cũng sẽ không cảm kích, trong tương lai có khi còn trả thù một cách điên cuồng!
Cho nên, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho bằng sạch, loại hậu hoạn về sau này phải bóp chết hoàn toàn!
“Chết!!”
Diệp Trần bắt lấy sơ hở của Huyết Thiên Hải, đột nhiên sử dụng thần thông Súc Địa Thành Thốn vọt thẳng giết tới trước mặt Huyết Thiên Hải, sau đó hung hăng đập xuống một quyền.
Bành!
Ngoại Đạo Thần Tượng xung quanh thân thể Huyết Thiên Hải lập tức bị một quyền này của Diệp Trần trực tiếp đánh nát, cả người lại bay ngược ra đằng sau đồng thời lại phun ra một ngụm máu tươi nữa.
“Kết thúc!”
Không đợi thân thể Huyết Thiên Hải rơi xuống đất, Diệp Trần đã đuổi theo như bóng với hình, quyền ảnh vàng kim to lớn giống như một ngọn núi nhỏ hung hăng đạp xuống Huyết Thiên Hải ở phía dưới!
Con ngươi của Huyết Thiên Hải lập tức co rụt lại, dường như cũng biết chính mình hôm nay khó thoát khỏi tai kiếp, trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ bất cần đời, “Ngươi đã không cho ta đường sống, vậy chúng ta sẽ cùng đồng quy vu tận!”
Không đợi nắm đấm của Diệp Trần rơi xuống, Huyết Thiên Hải vậy mà chủ động xông tới!
Sau đó, trên người Huyết Thiên Hải đột nhiên bộc phát ra một đạo kim mang huyết sắc, đồng thời thân thể bắt đầu phồng lên nhanh chóng, trên da xuất hiện từng vết rách kinh khủng!
“Hắn đây là muốn —— tự bạo?”
Diệp Trần thấy vậy thì cũng lập tức phản ứng lại, lập tức thu hồi quyền kình, không thể không nhướng mày, ngay sau đó lại thi triển ra thần thông Súc Địa Thành Thốn một lần nữa, nhanh chóng lùi lại!
Uy lực tự bạo của một tên Hóa Thần thiên quân, đủ để uy hiếp được cường giả Phản Hư, lấy thực lực hôm nay của Diệp Trần, căn bản không đủ để chống cự.
Huống chi, đây là một kích liều lấy tính mạng cuối cùng của hắn, chỉ có thằng ngu mới đi tới gần hắn.
“Bành!!”
Ngay vào lúc thân thể Diệp Trần nhanh như chớp thối lui đến ngoài trăm thước, đồng thời cả người Huyết Thiên Hải nổ tung lên vang dội!
Ầm ầm!
Một cỗ năng lượng cuồng bạo làm cho người phải sợ hãi lấy Huyết Thiên Hải làm trung tâm bắt đầu điên cuồng lan ra bốn phương tám hướng!
Răng rắc răng rắc ~
Vào lúc này, ngay cả không gian trong phạm vi vài trăm mét cũng bị cỗ năng lượng cuồng bạo này nghiền nát thành một mảnh hư không!
“Phốc!”
Diệp Trần tuy rằng có phản ứng cực nhanh, đầu tiên quyết định lựa chọn lùi lại, thế nhưng năng lượng tự bạo của một tên Hóa Thần thiên quân, thực sự quá mức cường đại!
Cho dù tốc độ bỏ chạy của hắn đã cực nhanh, hơn nữa trước đó còn mở ra cả Lưu Ly Kim Thần và chân nguyên hộ thể, nhưng vẫn bị cỗ năng lượng cuồng bạo kia va chạm tới mà phun ra một ngụm máu tươi, lập tức bị thương không nhẹ.
Tuy nhiên, so với Huyết Thiên Hải, chút tổn thương ấy của Diệp Trần cũng khong có coi vào đâu.
“Không nghĩ tới a! Không nghĩ tới như vậy mà cũng không thể giết chết được ngươi! Ta hận! Ta thật hận a!!”
Sau khi Huyết Thiên Hải tự bạo, một đạo tàn hồn cuối cùng thấy được két quả này thì lập tức phát ra một tiếng gầm rú không cam lòng.
Đáng tiếc ngay sau đó thì một sợi tàn hồn cũng theo gió mà tiêu tán đi, hoàn toàn biến mất ở trên thế gian này.
Huyết Thiên Hải, Thái Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông hoàn toàn chết đi!
“Thắng?”
“Diệp tiền bối thế mà thật sự giết chết được Huyết Thiên Hải!”
“Chúng ta được cứu!”
...
Các cao thủ của Hắc Nham thành nhịn không được mà hoan hô lên.
Ngay vào lúc mọi người đang vô cùng kích động và hưng phấn thì không biết ai lại đột nhiên thốt ra một câu, “Bây giờ nói chúng ta được cứu thì chỉ sợ còn hơi sớm a! Huyết Thiên Hải bị Diệp tiền bối giết, Huyết Nguyệt tông làm sao có thể để yên?”
Vốn mọi người còn đang vô cùng kích động, nghe được lời này thì lập tức từng tên sắc mặt đều trở nên u ám, tâm tình trong nháy mắt chìm vào đáy nồi.
Tiếp đó lại có người mở miệng nói:
“Đúng vậy! Nếu như Diệp tiền bối rời khỏi đây, vậy thì Hắc Nham thành chúng ta chắc chắn sẽ bị Huyết Nguyệt tông đồ thành!”
“Kế trước mắt, chúng ta cũng chỉ có thể ký thác hy vọng vào trên người của Diệp tiền bối!”
P/S: Ta thích nào...chương thứ 2....tụt xuống top 9 mới a kay chứ a.