Không nghĩ tới Hạ Hầu Phương mắt thấy Diệp Trần đã có ý định giết chết mình, không để ý tới lời cầu xin tha thứ của mình chút nào, ngay lập tức cũng ý thức được, chính mình hôm nay là tai kiếp khó thoát, trong lòng không thể không xoay ngang một cái, “Ngươi đã không cho ta sống, vậy ta cũng sẽ không cho ngươi sống khá giả!”
Hạ Hầu Phương bị buộc tới tuyệt lộ, vậy mà không còn chạy trốn, ngược lại quay người hướng Diệp Trần lao nhanh tới.
“Ừm?”
Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó hiểu dụng ý của Hạ Hầu Phương, “Hắn muốn tự bạo!”
Loại chuyện này, ở Tu Chân giới giết chóc tàn khốc thế nhưng là rất phổ biến.
Một tên tu sĩ cảnh giới Kim Đan nếu như không tiếc bất cứ giá nào tự bạo đủ để sánh ngang với một kích toàn lực của tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh!
Nếu như Diệp Trần thuộc loại trẻ con miệng còn hôi sữa thì khẳng định sẽ ngu ngốc mà xông đi lên, đến lúc đó cho dù không chết thì chắc chắn cũng phải trọng thương.
“Lưu Ly Kim Thân!”
Thời khắc mấu chốt, Diệp Trần gần như không do dự chút nào, trực tiếp mở võ kỹ phòng ngự ra, đồng thời thân thể nhanh chóng lùi lại.
Bành!
Cùng lúc đó, cả thân thể Hạ Hầu Phương đã nổ tung lên như một quả bom bằng thịt người!
Vậy mà trong nháy mắt san thành bình địa phạm vi trong vòng trăm thước!
Tuy nhiên Diệp Trần cũng may là sớm đã có chỗ phòng bị, phương thức công kích bằng cách tự sát của Hạ Hầu Phương lại không thể làm cho hắn bị tổn thương một chút nào.
“Không!!”
Sau khi tự bạo nguyên thần của Hạ hầu Phương cũng không có bị chôn vùi ngay lập tức, thấy Diệp Trần thế mà không có trúng chiêu thì ngay lập tức không cam lòng hét lên một tiếng giận giữ, sau đó biến thành oán hận thật sâu, “Tiểu tử đáng ghét! Dược Vương tông ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Tiếng hét quanh quẩn mãi ở giữa sơn cố không thôi, nguyên thần của Hạ Hầu Phương cũng triệt để tiêu tán khỏi trên thế gian.
Diệp Trần không để ý tới đạo nguyền rủa ngập tràn oán niệm này, cảnh tượng như thế này hắn ở Tu Chân giới cũng đã được thấy nhiều rồi a.
Đi tới nơi Hạ Hầu Phương tự bạo, thần niệm hơi quét qua, sánh mắt rơi vào trong một bụi cỏ, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, Càn Khôn Trạc này thế nhưng là đồ tốt, không thể lãng phí a!
Nhặt Càn Khôn Trạc kia từ dưới đất lên, phá giải cấp chế ở trên dễ như trở bàn tay, sau đó thần niệm thăm dò vào trong, trên mặt Diệp Trần lại thần nữa hiện ra vẻ vui mừng, “Tuy rằng chỉ có lớn như một cái sân bóng rổ, thế nhưng so với Tử Kim Hồ Lô trước đó còn phải lớn hơn rất nhiều!”
Sau đó, thần niệm của Diệp Trần lại quét ở bên trong một vòng, phát hiện có rất nhiều dược liệu, pháp khí, phì, công pháp bí tích các loại...
Tuy nhiên, ngoài những dược liệu kia ra, những cái khác đối với Diệp Trần mà nói gần như không để làm gì, ngược lại là có một lò luyện đan màu đen khiến Diệp Trần rất là yêu thích.
“Giống như là một kiện Linh khí, rồi lại giống như không giống, về sau ta sẽ từ từ nghiên cứu xem rốt cuộc nó là như thế nào!”
...
Trở lại Tiêu Dao sơn trang, mấy người Doãn Bách Xuyên lập tức tiến lên đón, thi nhau quỳ rạp xuống đất.
Doãn Bách Xuyên cất cao giọng nói:
“Đa tạ Diệp tiền bối cứu cái mạng già này của ta! Ta và mọi người đã thương lượng xong, sau này chúng ta nguyện ý phụng tiền bối làm chủ, khẩn cầu tiền bối thu nhận giúp đỡ!”
Nói xong, mọi người thi nhau lễ bái hô to, “Khẩn cầu tiền bối thu nhận giúp đỡ!”
Diệp Trần nghe được điều này, không thể không hơi sững sờ, những người này có lẽ thật là biết ơn cứu mạng của mình mà cảm động, nhưng chỉ sợ phần nhiều hơn là lo lắng Dược Vương tông truy sát trả thù cho nên muốn tìm một chỗ dựa.
Tuy nhiên, đối với Diệp Trần mà nói, nếu nhận lấy những người trước mắt này, cũng có rất nhiều chỗ tốt, ít ra sau này không cần phải phát sầu vì chuyện dược liệu.
Huống chi, hắn giết Hạ Hầu Phương là đã kết cừu kết oán với Dược Vương tông, bây giờ cùng với những người này coi như là ở chung một cái thuyền.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần nhẹ gật đầu, trầm ngâm nói:
“Được! Đây cũng không phải là ta ép buộc các ngươi, các ngươi đã tự nguyện phụng ta làm chủ, sau này cần phải nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu để cho ta biết ai trong số các ngươi dám có ý đồ gian dối thì ta sẽ không lưu tình chút nào!”
“Đương nhiên, chỉ cần các ngươi tận tâm làm việc cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi!”
Mấy người Doãn Bách Xuyên ngay lập tức mừng rỡ, thi nhau lễ bái lần nữa, “Bái kiến chủ thượng!”
Diệp Trần khoát tay áo, ra hiệu mọi người dừng lại rồi mới nhìn về phía Doãn Bách Xuyên nói:
“Doãn trang chủ, ta muốn Thất Diệp Hồi Tiên thảo, ngươi cũng nên cho ta rồi chứ?”
Doãn Bách Xuyên vội vàng khom người nói:
“Vâng vâng vâng! Chủ thượng gọi ta Bách Xuyên là được! Xin mời chủ thượng đi theo ta, ta đưa ngài đi lấy tiên thảo!”
...
Thất Diệp Hồi Tiên thảo thế mà không ở trong Tiêu Dao sơn trang mà là ở trong một chỗ thạch động sau núi của Tiêu Dao sơn trang.
Lấy Doãn Bách Xuyên mà nói, Thất Diệp Hồi Tiên thảo chính là thần thảo, nhất định phải lấy nơi có nhiều linh khí để uẩn dưỡng.
Doãn Bách Xuyên dẫn Diệp Trần theo đi lấy thuốc, mà mọi người Khương trưởng lão thì được Diệp Trần mệnh lệnh ở lại trong sơn trang để bảo vệ an nguy cho Tiêu Nhược Hi.
“Bách Xuyên, những người trước đó phản bội sơn trang các ngươi trước đó sao lại không thấy?”
Hai người đang trên đường đi tới, Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Doãn Bách Xuyên lắc đầu nói:
“Chủ thượng, việc này ta cũng không rõ lắm, ngài và Hạ Hầu Phương kia giao chiến trước đó, toàn bộ sơn trang gần như bị phá hủy toàn bộ, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, mấy người Tiết Trường Lưu đoán khả năng Hạ Hầu Phương không đánh lại được chủ thượng cho nên thừa dịp loạn mà chạy trốn đi!”
“Tuy rằng bọn hắn sử dụng giải dược của Hạ Hầu Phương, nhưng nhiều nhất chỉ có thể duy trì được một năm, một năm sau nếu như không có giải dược để giải độc thì vẫn phải chết!”
Nói đến đây, trên mặt của Doãn Bách Xuyên hiện ra vẻ hả giận, rất rõ ràng hắn ta hận thấu xuong đối với những kẻ phản đồ kia.
Diệp Trần nhẹ gật đầu, không nói thêm lời gì, hắn chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới chỗ hang núi kia, quả thật rất bí ẩn, tuy nhiên cử động rất rộng, xung qunh thế mà ngay cả một đạo cấm chế đều không có.
Diệp Trần đang âm thầm tò mò, Doãn Bách Xuyên ở bên cạnh thì sắc mặt lại thay đổi lớn!
“Không tốt! Cấm chế bị người phá! Có người đã tới đây!”
Doãn Bách Xuyên nói ra lời này cùng lúc đó vội vàng chui vào trong sơn động.
Diệp Trần nghe được điều này, sắc mặt cũng không thể không phát lạnh, lập tức bước nhanh đi theo.
Một lát sau, quả nhiên, trong sơn động không có vật gì, Thất Diệp Hồi Tiên thảo không biết tung tích!
Diệp Trần lập tức tức giận đến sùi bọt mép, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Doãn Bách Xuyên, “Hang động này, ngoài ngươi ra còn có những ai biết?”
Doãn Bách Xuyên cảm nhận được khí tức khủng bố trên người Diệp Trần, trái tim nhảy lên bang bang, sớm đã bị hù dọa cho hoang mang lo sợ, nghe được lời này của Diệp Trần vội vàng nói:
“Thưa chủ thượng! Toàn bộ Tiêu Dao sơn trang, ngoài ta ra còn biết được thì chỉ có bốn Đại trưởng lão! Khẳng định là ba người Tiết Trường Lưu bọn hắn làm!”
Diệp Trần hít sâu một hơi, áp chế tâm tình tức giận xuống, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh như băng, “Vốn ta còn không thèm để ý tới các ngươi, không nghĩ tới các ngươi thế mà ngược lại còn dám trêu chọc ta, thật đúng là không biết sống chết a!”
Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, người đã lao ra khỏi hang động, sau đó tung người nhảy lên, đi tới trên đỉnh núi, rồi từ từ nhắm hai mắt lại, trong miệng bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, “Vạn Lý Truy Hồn!”
Ông ~~~
Sau một lúc, lấy Diệp Trần làm trung tâm, từng làn sóng tinh thần hướng bốn phương tam hướng lan ra.
Sau một khắc,vốn là, hắn vừa rồi mới thôn phệ đạo long hồn kia, tinh thần đã có chút suy yếu, thi triển thêm một chiêu này tất nhiên sẽ hơi phí sức, thế nhưng là vì tìm kiếm Thất Diệp Hồi Tiên thảo, lúc này là cũng là bất chấp.
Chẳng mấy chốc, dưới sự bao phủ của tinh thần lực Diệp Trần, mỗi một ngọn cây, cọng cỏ ở xung quanh toàn bộ xuất hiện ở trong đầu Diệp Trần, hơn nữa đang nhanh chóng lan tranh đi bốn phía.
Một dặm...
Mười dặm...
Năm mươi dặm...
Một trăm dặm...
P/S: Ta thích nào... chuong 1