Nói thật, Diệp Trần cũng không nghĩ tới, trên Trái Đất thế mà thật sự có sự tồn tại của Yêu tộc!
Yêu tộc cũng không phải là yêu thú, chuẩn xác mà nói, nên gọi là Yêu nhân tộc mới đúng!
Bởi vì Yêu tộc ở dưới trạng thái bình thường thì giống với Nhân tộc, chỉ có điều trong cơ thể có huyết mạch của yêu, có thể hóa thân thành trạng thái yêu thú mà thôi.
Giống như Lang Vương Khoa Lạc Phu trước đó, tuy rằng huyết mạch của hắn cũng không thuần khiết, thế nhưng cũng được coi là Yêu tộc.
Mà yêu thú thì là thú, linh trí thông thướng khá là thấp, chỉ có những con yêu thú có đẳng cấp cao sau khi tu luyện Hóa Hình thuật mới có thể tạm thời biến đổi thành trạng thái hình người.
Cho nên, ở trong Tu Chân giới, Yêu tộc và yêu thú là có bản chất khác biệt!
...
Những suy nghĩ này lóe lên ở trong đầu Diệp Trần đồng thời những tộc nhân của Thanh Bảo Nhi kia cũng đã lao vào trong sơn cốc.
Tất cả quần áo của những người thuộc Yêu tộc này đều lấy da thú ra để chế tạo thành quần áo, trên người đều đeo các loại trang sức cổ quái kỳ lạ, hơn nữa khí thế của mỗi người đều không kém.
“Cửu trưởng lão, chính là người này! Hỏa Linh Chi ngàn năm trong tộc bị mất đi trước đó, hẳn là bị Bảo Nhi tiểu thư lấy ra cho cái tên này!”
Người nói chuyện chính là một người đàn ông trẻ tuổi của Hồ tộc, hắn chỉ vào Diệp Trần, một mặt giận dữ mở miệng nói.
Mà vị được gọi là Cửu trưởng lão kia thì là một ông lão râu bạc.
Dựa theo tình huống mà Thanh Bảo Nhi trước đó nói cho Diệp Trần biết, bên trong mỗi một bộ lạc của Yêu tộc, địa vị cao nhất tự nhiên là Tộc trưởng của một tộc rồi mới tới Đại Tế Ti cùng với các Đại trưởng lão.
Bộ lạc của Thanh Bảo Nhi là mạch Thanh Hồ bên trong Hồ tộc, toàn bộ bộ lạc tổng cộng chỉ có mấy ngàn người, trong tộc ngoài Tộc trưởng và Đại Tế Ti ra, thì thông thường đều được mười vị Đại trưởng lão tới quản lý công việc nội bộ.
Mà ông lão trước mắt này hẳn là Cửu trưởng lão bên trong mười Đại trưởng lão.
Thanh Bảo Nhi nghe được lời nói của thanh niên Hồ tộc kia thì lập tức cuống lên, vội vàng bước nhanh đi tới trước mặt ông lão, lôi kéo ống tay áo của hắn, nói:
“Cửu gia gia, Diệp Trần ca ca hắn không phải người xấu, trước đó Đằng Khôn của Đằng Xà tộc đánh lén ta, may nhờ có Diệp Trần ca ca đánh chạy hắn, cho nên ta mới đưa Hỏa Linh Chi ngàn năm cho Diệp Trần ca ca chữa thương!”
“Cửu gia gia, nếu như ngài phạt thì phạt ta đi, chuyện này không liên quan gì tới Diệp Trần ca ca a!”
Diệp Trần nghe được điều này thì không thể không khẽ chau mày, nếu không phải Thanh Bảo Nhi cho hắn gốc Hỏa Linh Chi ngàn năm kia, hắn cũng không có khả năng chữ chị thương thế bên trong cơ thể của hắn nhanh như thế, chỉ là để hắn tuyệt đối không ngờ tới chính là Hỏa Linh Chi ngàn năm này lại là nha đầu này trộm được ở trong tộc!
Địa vị của Thanh Bảo Nhi ở trong Thanh Hồ tộc cũng không thấp, Cửu trưởng lão cũng không dám trách cứ quán phận, “Tiểu Bảo à! Ngươi hồ đồ a! Hỏa Linh Chi ngàn năm kia thế nhưng là chúng ta dùng để xin cứu binh, ngươi làm sao có thể...”
Nói tới đây, Cửu trưởng lão dừng lại một chút, lại nhìn về phía Diệp Trần ở một bên, chậm rãi nói:
“Tiểu hỏa tử, ngươi không phải người Hồ tộc chúng ta a? Có thể đánh bại Đằng Khôn, xem ra tu vi của ngươi cũng không kém!”
Ở dưới tình huống không biến thân, người Yêu tộc cùng với người bình thường cũng không có khác biệt quá lớn, hơn nữa trong Yêu giới không có sự tồn tại của Nhân tộc,. cho nên đối phương cũng không có hoài nghi thân phận của Diệp Trần.
“Đa tạ ngươi đã cứu được Tiểu Bảo, thế nhưng gốc Hỏa Linh Chi ngàn năm kia đối với Thanh Hồ tộc chúng ta mà nói rất quan trọng, còn xin ngươi trả lại!”
Cửa trưởng lão một mặt hòa khí nói.
Diệp Trần hơi sững sờ một chút, sau đó nói thẳng:
“Thật xin lỗi, Hỏa Linh Chi ngàn năm đã bị ta ăn!”
“Cái gì!”
Sắc mặt của Cửu trưởng lão thay đổi lớn, vẻ mặt chợt phát lạnh, “Tiểu tử, đây chính là Hỏa Linh Chi ngàn năm! Không có thực lực Vương cấp trở lên, nếu là nuốt sống Hỏa Linh Chi ngàn năm này vào thì không thể không bạo thể mà chết!”
“Ngươi cảm thấy lời này của ngươi sẽ có người tin tưởng sao?”
Nói đến lời cuối cùng, trên mặt Cửu trưởng lão đã trở nên vô cùng lạnh lùng.
Bên trong Yêu giới, người người tu luyện, dựa theo thực lực đẳng cấp chia làm cấp Sĩ, cấp Tướng, cấp Hậu, cấp Vương, cấp Hoàng và cấp Đế, tổng cộng sau đại cảnh giới.
Trước đó theo như lời giải thích của Thanh Bảo Nhi thì Diệp Trần trên cơ bản có thể đánh giá ra, cấp Sĩ tương đương với võ giả nồi kình trong giới võ giả của Hoa Hạ, ở bên trong Yêu giới khắp nơi đều có thể thấy được.
Mà cấp Tướng thì tương đương với tông sư Hóa Kinh, ở Yêu giới cũng thuộc về hàng ngũ cao thủ.
Cấp Hậu tương đương với võ giả Thánh Cảnh của Hoa Hạ, cấp Vương thì đại khái tương đương với Thần Cảnh!
Phải biết, cho dù là Tộc trưởng của Thanh Hồ tộc bọn họ chẳng qua cũng chỉ có thực lực cấp Tướng hậu kỳ mà thôi.
Hỏa Linh Chi ngàn năm có dược tính nóng bỏng, không có tu vi Thần Cảnh trở lên, trực tiếp nuốt sống xuống thì khẳng định kinh mạch toàn thân bị bạo phá mà chết.
Đây cũng là lý do tại sao Cửu trưởng lão không tin lời nói của Diệp Trần.
Theo như suy nghĩ của hắn thì tuổi của người trẻ tuổi trước mắt này có thể đạt tới cấp Tướng cũng đã là tồn tại vô cùng nghịch thiên rồi.
Cho nên rất rõ ràng hắn đang cho rằng Diệp Trần là đang nói láo!
Mà mục đích đớn giản chính là muốn chiếm Hỏa Linh Chi ngàn năm này làm của riêng!
Diệp Trần cũng biết đối phương nghi ngờ, nhún vai và nói:
“Lão gia tử, mặc kệ ngươi có tin hay không, ta nói đều là sự thật, Hỏa Linh Chi đã bị ta ăn! Tuy nhiên...”
Diệp Trần nói tới đây thì dừng lại một chút, trực tiếp từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một bình Bồi Nguyen đan ném cho Cửu trưởng lão, “Những viên đan dươc này, coi như là bồi thường cho các ngươi đi!”
“Đan dược?”
Cửu trưởng lão đầu tiên là sững sờ, sau đó bán tín bán nghi mở bình thuốc ra, lấy đan dược từ trong bình ngọc ra thì ngay lập tức sắc mặt đại biến mà một đám người Hồ tộc ở xung quanh cũng thi nhau lộ ra vẻ cực nóng, “Đây là...Bồi Nguyên đan?”
Nói thật, đối phương phản ứng lớn như thế, ngay cả Diệp Trần cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn một chút.
Hắn tự nhiên không biết, ở bên trong Yêu giới, Luyện Đan sư rất thưa thớt, đan dược là thứ đồ vật vô cùng trân quý.
Mà bây giờ, Diệp Trần ném cho hắn nguyên một bình đan dược, điều này làm cho Cửu trưởng lão làm sao không cảm thấy khiếp sợ?
“Anh bạn nhỏ đến cùng là ai? Còn xin nói cho biết một chút!”
Cửu trưởng lão mở miệng nói lần nữa, giọng điệu đã trở nên cung kính hơn rất nhiều.
Diệp Trần tùy ý khoát tay áo, “Ta là ai, các ngươi không cần biết!”
Nói xong, Diệp Trần lại từ bên trong Càn Khô Trạc móc ra một bình Tẩy Tủy đan, cùng với một kiện Linh khí phi kiếm đưa tới trên tay Thanh Bảo Nhi ở một bên, cười nói:
“Nha đầu, đa tạ ngươi chiếu cố mấy ngày nay, những vật này ngươi nhận lấy đi!”
“Tạ ơn Diệp Trần ca ca!”
Thanh Bảo Nhi lập tức mừng rỡ không thôi, lập tức nhận lấy đồ vật, cầm Linh khó phi kiếm như vậy lộn qua lộn lại quan sát.
Cửu trưởng lão và mọi người ở một bên thì không thể không kinh hô lên, “Linh...Linh khí?”
Diệp Trần mỉm cười, lại vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Thanh Bảo Nhi, nói:
“Nha đầu, sau này chúng ta có duyên thì gặp lại, tạm biệt!”
Nói xong, Diệp Trần đagn có ý định quay người đi sâu vào trong sơn cốc, hắn ở Yêu giới đã được hơn một tháng, thương thế trên người cũng đã tốt hơn bảy tám phần, hơn nữa trong khoảng thời gian một tháng này, Diệp Trần đã sửa sang lại ba phần bản đồ kia một phen, đã nghiên cứu ra được biện pháp tiến vào Bồng Lai tiên đảo, bây giờ cũng là lúc cần phải trở về.
Nhưng mà đúng vào lúc này, thanh niên Hồ tộc trước đó kia bỗng nhiên đứng dậy, ngăn ở trước mặt hắn, “Tiểu tử! Hỏa Linh Chi ngàn năm thế nhưng là chí bảo của Thanh Hồ tộc chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn dùng hai bình đan dược là có thể đuổi chúng ta đi sao?”
Lông mày Diệp Trần lập tức hơi nhíu lại, nếu như không phải bận tâm tới Thanh Bảo Nhi ở một bên thì hắn sớm đã một bàn tay vỗ ra, “Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Thanh niên Hồ tộc kia cười lạnh chỉ vào Càn Khôn Trạc trên tay Diệp Trần, nói:
“Ngươi nói ngươi ăn Hỏa Linh Chi ngàn năm, ta không tin! Trì khi ngươi giao Pháp Khí Không Gian của ngươi ra, để chúng ta kiểm tra một chút!”
Thanh Bảo Nhi nghe được điều này, gương mặt xinh đẹp lập tức biến đổi, “A Ba Lỗ! Ngươi quá đáng!”
Hai mắt Diệp Trần cũng không thể không nhíu lại, nổi lên một vết sắc bén, “Nếu như ta không đồng ý thì sao?”
P/S: Ta thích nào....chương 4 nhé, càng đọc càng thấy hay...