Edit: Hạ Vy
_____
Chương 68: Cho ngươi túi nước thì uống đi.
"Không bằng để hắn ta quỳ xuống dập đầu với Bùi đại nhân."
Lời nói của Hoắc Tân cực rõ ràng, làm cho mấy tên thị vệ phủ Kinh Triệu không kìm nén được mà siết chặt tay cầm đao đến trắng bệt, bọn họ không phải không biết: Nếu Bùi Hàn Đường thật sự khấu đầu ở đây, đối với hắn ta mà nói là nhục nhã cỡ nào. . Chuyên trang đọc truyện ++ t r ù m t r u у ệ n . m e ++
Bùi Du không ngờ Hoắc Tân lại hung hăng đến như vậy: "Hoắc đại nhân?! Ngươi!"
Hoắc Tân lên tiếng, tuy giọng nói không nhanh nhưng mỗi một chữ phát ra lại một cùng mạnh mẽ, đầy nội lực, tựa như âm thanh của một cái chuông lớn, khiến người ta không thể ngắt lời dù chỉ một câu: "Bùi đại nhân, hài tử của ngươi nhìn thấy trưởng bối đã ngỗ nghịch, kiêu ngạo, mà kiêu ngạo là vô lễ, vô lễ chính là không tôn trọng, nếu không giáo huấn tốt, sau này trong mắt hắn còn có vị trưởng bối đáng kính nào sao? Trước khi quá muộn, lúc này hẳn là nên dập đầu tại tội. Ta có câu nào nói không đúng không?"
Trong lúc Hoắc Tân đang nói chuyện, tên thị vệ Bệ Ngạn Tư vừa đá vào gối của Bùi Hàn Đường không kịp để ai phản khán đã duỗi tay nhanh chóng bóp lấy cổ hắn ta ấn chặt xuống đất!
Nửa thân của Bùi Hàn Đường vừa rồi bị đánh một chưởng hiện tại không thể nào đứng vững được, đột nhiên sau gáy lại bị đè xuống, thân thể không trụ vững mà nghiêng về phía trước, khuỷu tay vào lòng bàn tay không còn cách nào mà chống thẳng xuống đất.
Gân xanh của hắn ta nổi lên, hai mắt đỏ như máu, nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt khớp răng đến mức mơ hồ chảy máu, toàn thân căng thẳng run rẩy do chống lại ngoại lực, tình huống nhìn qua thật rất thống khổ, nhưng hắn ta hoàn toàn không cam chịu cúi đầu xuống.
Tuy nhiên thị vệ của Bệ Ngạn Tư cũng không phải người lương thiện, bọn chúng ra tay mạnh bạo không chút kiêng dè, dù cho Bùi Hàn Đường có dùng hết toàn lực chống cự đi nữa thì đầu cũng bị ép đến thấp xuống.
Nguyệt hắc phong cao* chỉ cần chạm vào là bùng nổ tức khắc, kiếm của các huynh đệ của phủ Kinh Triệu đều đồng loạt rút ra khỏi vỏ một tấc. Văn Hạc Âm muốn bước thêm một bước nữa nào ngờ lại bị Mộ Chi Minh ngăn lại.
(*Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: một đêm không trăng và gió, Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối), môi trường nguy hiểm. Theo Baidu.)
Văn Hạc Âm: "Thiếu gia!"
Mộ Chi Minh: "Ta đi."
Văn Hạc Âm: "Ngươi không võ công, ngươi đi thì có ích lợi gì?"
Mộ Chi Minh: "Ta là đánh không lại Hoắc Tân, nhưng ta có thể nói chuyện với ông ta, ông ta không phải muốn bàn về lễ nghĩa sao? Được, vậy ta nói với ông ta."
Mộ Chi Minh dứt câu xong, vài bước tiến lên, bỗng nhiên dừng lại tại chỗ.
Gió thổi mây bay quanh trăng sáng, y phục bạch y bay phần phật trong không trung, ủng đen rơi xuống đất, cùng lúc đó cánh tay của thị vệ Bệ Ngạn Tư lúc này đang nắm lấy cổ của Bùi Hàn Đường lập tức bị giơ lên cao, một tấc cũng không thể đông đậy.
Cổ tay của thị vệ Bệ Ngạn Tư vị nắm chặt cứng, ăn đau mà hít vào một ngụm khí lạnh, gã tức giận quay đầu, nào ngờ vừa nhìn lại đã thấy một thanh niên có đôi mắt soái khí, mày tuấn tuấn mỹ đứng ở trước mặt mà nhíu mày nhìn chằm chằm gã.
Đôi mắt của thanh niên kia tràn đầy tơ máu cùng sát ý nồng đậm, nhưng hắn thật sự che giấu nó quá tốt, thị vệ Bệ Ngạn Tư không nhìn ra điểm khác thường, gã cậy thế, trầm giọng nói: "Đệt..." Thị vệ còn chưa dứt lời thanh niên kia đột nhiên buông tay.
Nhưng trong nháy mắt người nọ đã tung ra một chưởng như đao chém, hung hăng về phía cổ của tên thị vệ, nào ngờ gã thân thủ bất phàm phản ứng cực nhanh mà đưa tay lên ngăn cản. Chỉ có điều người nọ nhanh hơn gã một bước, đổi chưởng thành trảo, lòng bàn tay vội vàng xoay một vòng đã vịnh lấy vai phải của tên thị vệ, vặn nhẹ một cái gọn gàng bẻ gãy cánh tay gã như dùng dao cắt đậu hủ.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả bầu trời, thị vệ nửa quỳ trên mặt đất, ôm lấy cánh tay bị gãy của mình, đau đớn đến mức trên trán đã thấm lấy một tầng mồ hôi lạnh.
Thanh niên còn chưa để cho gã thở dốc xong đã nhanh chóng chưởng thêm một phát, lập tức đánh cho thị vệ Bệ Ngạn Tư choáng váng.
Nhiều người có mặt ở đây thậm chí chưa kịp phản ứng đã thấy tên thị vệ Bệ Ngạn Tư thẳng tắp ngã xuống.
Người nọ giương mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn Hoắc Tân ngồi trên ngựa cách đó không xa.
Hoắc Tân nương ánh trăng thấy rõ người đến là ai, trong lòng nổi lên một trận sóng to gió lớn, nhưng Hoắc Tân là người thủ đoạn đanh đá chua ngoa đến như vậy, đương nhiên khuôn mặt gần như không để lộ nửa điểm khác biệt gì, cao giọng nói: "Cố tướng quân, chẳng lẽ ngươi muốn nhúng tay vào vũng nước đục này sao?"
Cố Hách Viêm không đáp lại, hắn thu hồi ánh mắt, một tay kéo Bùi Hàn Đường đang quỳ dưới đất lên, ném thẳng vào lồng ngực của Văn Hạc Âm, dặn dò: "Đỡ cho tốt."
Sau đó, Cố Hách Viêm quay đầu nhìn về phía Mộ Chi Minh vài bước đi qua đưa cho y một thứ.
"Hả?" Mộ Chi Minh hoang mang, sau khi nhận lấy bèn cúi đầu nhìn xuống, là một cái túi nước.
Mộ Chi Minh: "Hửm?"
Vì sao lại đưa cho y túi nước? Muốn y cầm giúp sao?
Mộ Chi Minh vừa mới khóc xong một trận, miệng khô khốc, cổ họng cũng trở nên nghẹn đắng, nhìn thấy túi đựng đầy nước kia, y theo bản năng mà liếm khoé miệng, trong lòng nghĩ thầm không biết có thể uống một ngụm hay không, nào ngờ ý nghĩ vừa mới hiện ra trong đầu đã làm Mộ Chi Minh cảm thấy hổ thẹn: Không, không, không thể nghĩ như vậy, giúp người khác giữ đồ thì nhất định phải trả lại nguyên vẹn cho người ta.
Mãi đến khi y ngẩng đầu lên lần nữa, Cố Hách Viêm đã không còn ở trước mặt nữa.
Cố Hách Viêm đi lại bên cạnh thị vệ Bệ Ngạn Tư đang ngấy xĩu, bình tĩnh nhìn về phía Hoắc Tân ở đối diện.
Sau một hồi im lặng, Hoắc Tân vẫn là người mở miệng trước tiên, không chút kiêng dè mà mang theo vẻ cao ngạo ngồi trên lưng ngựa, giọng nói trầm thấp tràn đầy nội lực đến mức đinh tai nhức óc: "Cố tướng quân, ngươi ra tay đả thương thị vệ Bệ Ngạn Tư như vậy, thật không ổn chút nào."
Nhưng trước khi ông ta nói xong, Cố Hách Viêm đột nhiên túm lấy tên thị vệ đang té xỉu, ném thẳng về bên đó đụng phải tuấn mã của Hoắc Tân, làm nó hí vang một tiếng, móng trước giơ lên, cơ hồ muốn đem người trên ngựa quăng ngã xuống. Hoắc Tân kéo căng dây cương hơn nửa ngày mới trấn an được con ngựa, ông ta tức giận trợn mắt mình Cố Hách Viêm: "Cố tướng quân, ngươi..."
Hoắc Tân còn chưa nói xong, đột nhiên im bặt không thốt nên lời.
Bởi vì ông ta bắt gặp một cái liếc mắt của Cố Hách Viêm, trong ánh mắt đó tràn đầy tơ máu cùng sát khí làm cho Hoắc Tân chớp mắt cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.
Hoắc Tân chợt nhớ ra một điều.
Người đứng trước mặt ông ta là người ở trên chiến trường sát phạt quyết đoán, từng chính tay đâm chết mấy vạn Di tộc, dám xé rách những xác chết trong biển máu, là chủ soái của Dung Diễm Quân, Vũ Lâm tướng quân của Đại Tấn.
Một thân sát khí bằng xương bằng thịt nhưng có thể làm cho quỷ quái ở địa ngục nhắm mắt im miệng không dám nói gì.
Trời cao vạn dặm không một hạt bụi nhỏ, trăng sáng vằng vặc, Cố Hách Viêm đứng ở trên đường đá, đối mặt với mấy chục người của Bệ Ngạn Tư cũng không hề sợ hãi, hắn nhíu mày nhìn Hoắc Tân hỏi: "Ai cho phép ngươi ngồi trên ngựa nói chuyện với ta?"
Hoắc Tân: "..."
Tuy đang đối mặt với Cố Hách Viêm, nhưng Hoắc Tân cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, dù ông ta có kinh hãi đi chăng nữa thì sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, nói một câu "Thất lễ" sau đó xoay người xuống ngựa, thị vệ còn lại của Bệ Ngạn Tư thấy ông tay đi xuống cũng lập tức nhảy xuống theo.
Hoắc Tân nhìn về phía Cố Hách Viêm, ôm quyền định mở miệng, nào ngờ có một giọng nói nhẹ nhàng bay bổng vang lên: "Hoắc đại nhân, chỉ là muốn xuống ngựa để nói chuyện với Cố tướng quân thôi sao?"
Hoắc Tân ngừng một lúc bèn quay đầu nhìn lại.
Mặc dù bóng dáng ẩn sâu trong đám thị vệ của phủ Kinh Triệu, nhưng khí chất của Mộ Chi Minh quả thật thanh tuyệt xuất trần rõ ràng đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.
Bởi vì cơn ác mộng kiếp trước quá mức khủng khiếp, nên thành ra Mộ Chi Minh vẫn còn chút kiêng kỵ với Hoắc Tân, nhưng ngay giờ phút này y rất muốn bênh vực chuyện này, vì thế đã quên đi e ngại của mình: "Triều quy của Đại Tấn, chỉ cần nhìn thấy đại tướng quân thì quan võ dưới chính tam phẩm đều phải quỳ gối hành lễ, thủ hạ của ngài không biết lễ nghĩa ngài cũng không biết sao?"
Hoắc Tân im lặng một lát, bỗng nhiên biểu cảm nghiêm túc mà nhìn về phía sau, nói: "Quỳ xuống hết cho ta!"
Thị vệ Bệ Ngạn Tư lập tức đồng loạt ôm quyền quỳ một gối xuống đất.
Bùi Du bên kia nghe thấy cũng nhanh chóng cùng thị vệ phủ Kinh Triệu ôm quyền quỳ xuống đất.
Hoắc Tân hít sâu một hơi, ôm quyền chậm rãi khom lưng cúi người.
"Bái kiến tướng quân."