Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 85: Chương 85: Dốc hết toàn lực để hiểu hắn




Edit: Hạ Vy

______

Chương 85: Dốc hết toàn lực để hiểu hắn.

Chiều tối ở Bạch Thành mênh mông, từng ngôi nhà đốt lên ánh nến đỏ rực, khiến cho đường phố không tính là náo nhiệt này lại thêm vài phần ấm áp. Từ bà bà vừa thắp đèn lồng sáng sủa quang đãng của cửa hàng lên, thì bỗng nhiên có hai người vội vàng đi tới.

Một người mặc y phục thị vệ màu chàm lôi kéo ống tay của thanh niên mặc y phục xanh nhạt thêu hoa lan, bộ dạng tuấn dật xuất trần, chạy chậm tới: “Thiếu gia, nhìn đi, chính là cửa hàng này!”

“Hai vị tiểu công tử, muốn mua cái gì?” Từ bà bà cười híp mắt, vui tươi hớn hở nói, “Bánh hạt dẻ mới ra lò vừa ngọt vừa thơm, các ngươi muốn mua một chút hay không.”

“Bà bà.” Mộ Chi Minh hành lễ mở miệng dò hỏi, “Xin hỏi người còn nhớ rõ người sáng nay tới mua bánh hạt mè không?”

“Aizz, người mua nhiều quá, ta hoàn toàn không nhớ rõ!” Từ bà bà xua tay liên tục.

“Vậy....” Mộ Chi Minh cân nhắc tìm lý do, ý đồ muốn từ móng vuốt in trên tuyết tìm được dấu chân chim hồng, “Mùa đông bốn năm trước, có người nào mỗi ngày đều đến đây mua điểm tâm không?”

“Hài tử, chuyện của bốn năm trước thì càng xa xăm, ta đã già rồi, trí nhớ không tốt.” Từ bà bà mỉm cười hòa ái.

“Bà bà, người nghĩ lại xem, chính là thời gian mùa đông bốn năm trước.” Mộ Chi Minh năn nỉ nói, “Người cẩn thận nghĩ lại, nói không chừng có thể nhớ đến cái gì đó?”

Từ bà bà trầm tư suy nghĩ một lát lại bất đắc dĩ mà lắc đầu, áy náy nói: “Xin lỗi hài tử, ta nghĩ không ra.”

Mộ Chi Minh mím môi thở dài, mặt đầy uể oải.

Văn Hạc Âm trấn an mà vỗ vai y: “Thiếu gia....”

Bỗng nhiên, lúc này có một giọng nói dày đặc vang lên sau lưng hai người: “Hai tiểu oa tử, bánh hạnh đào của Từ bà bà là ngon nhất, mua cái đó, nhất định sẽ không lỗ!”

Mộ Chi Minh quay đầu nhìn lại bèn thấy một nam nhân cao lớn râu ria xồm xoàm thô kệch mà ôm bó củi đi tới.

“Ai nha, Đại Ngưu ngươi tới rồi.” Từ bà bà cười nói.

“Vâng, Từ bà bà, củi này con đặt ở hậu viện.” Đại Ngưu nói.

“Được, được, được.” Từ bà bà gật đầu.

Đại Ngưu quen cửa quen nẻo mà đem củi khô đặt trong hậu viện, khi quay lại còn thấy Mộ Chi Minh vẫn đứng ở trước cửa hàng, nhịn không được nói: “Tiểu oa tử, mua bánh hạnh đào đi, không cần dong dài chọn đi chọn lại, ngươi có biết Vũ Lâm tướng quân, chủ soái của Dung Diễm Quân đại danh đỉnh đỉnh không? Hắn cũng cảm thấy bánh hạnh đào rất ngon! Lúc trước mỗi ngày đều tới chỗ Từ bà bà mua!”

“Cái gì?! Ngươi nói cái gì?!” Mộ Chi Minh bỗng nhiên kích động, hô lên, “Hắn tới mua khi nào?”

Đại Ngưu bị Mộ Chi Minh dọa nhảy dựng: “A, tiểu oa tử, sao ngươi lại kích động như vậy, ngươi sùng bái tướng quân sao? Để ta nghĩ lại xem, nếu ta nhớ không lầm thì đại khái là bốn năm trước, sáng sớm mỗi ngày Cố tướng quân đều tới, lúc đó mỗi buổi sáng ta cũng giao củi đến nhà Từ bà bà, cho nên ngày nào cũng thấy hắn. Có lúc trời lạnh, gió to tuyết lớn, Từ bà bà mở cửa hàng muộn một chút, hắn bèn đứng ở cửa hàng chờ, mặc cho cả người đều là tuyết cũng phải mua một phần bánh hạnh đào, ngươi nói xem, bánh hạnh đào này có thể không ngon sao!”

Lồng ngực của Mộ Chi Minh phập phồng kịch liệt, y không nói lời nào chớp mắt liên tục, ánh mắt hoang mang nhìn xung quanh không biết bản thân đang ở chỗ nào, giống như người nghĩ trăm lần cũng không thể suy ra cái nguyên do đó.

“Thiếu gia, ngươi không sao chứ?” Văn Hạc Âm chưa bao giờ gặp qua Mộ Chi Minh có biểu tình này, nên thành ra có chút bối rối.

“Ta... Ta không sao...” Mộ Chi Minh xua tay, y đứt quãng nói, “A Âm, mua chút bánh hạnh đào đi, chúng ta về thôi.”

“Được.” Văn Hạc Âm vội vàng làm theo lời y nói.

Hai người dắt ngựa tìm được một chỗ ở ngoại ô yên tĩnh, ánh sáng từ từ ngưng đọng lại, nhuộm lấy lá cỏ tựa sương mai, Mộ Chi Minh mở giấy bao dầu ra, lấy một miếng bánh hạnh đào nhét vào miệng, tinh tế nhai xuống, thất thần lẩm bẩm nói: “Hương vị giống nhau... thật sự là điểm tâm được mua từ cửa hàng này... vậy thì tại sao, tại sao... hơn nữa ở kiếp trước... kiếp trước cũng có...”

“Thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Từ lúc bắt đầu cứ như bị ma nhập ý.” Văn Hạc Âm lo lắng nói, “Quá dọa người.”

Mộ Chi Minh: “Ta chỉ là... chỉ là...”

Chỉ là cái gì, y lại không nói nên lời, cuối cùng thở dài một hơi: “Ta không rõ.”

“Được thôi.” Văn Hạc Âm ôm tay nói, “Nếu không hiểu thì đi tìm hiểu đi, còn tìm không được nữa thì ngươi nói hai ta lăn lộn ở đây làm cái gì chứ.”

Mộ Chi Minh bị Văn Hạc Âm chọc cho buồn cười nói: “Quên đi, dù sao trong chốc lát ta cũng nghĩ không ra.” Y ngước mắt nhìn bầu trời đêm mênh mông, “Trời tối rồi, vẫn nhanh chóng đi về quân doanh.”

Hai người cưỡi ngựa phóng nhanh về phía quân doanh của Dung Diễm Quân, ánh trăng lót đường, muôn vàn suy nghĩ của Mộ Chi Minh làm sao cũng không thể rõ được, vì sao Cố Hách Viêm đối đãi với bản thân lại có thái độ mâu thuẫn đến như vậy.

Nếu y hỏi thẳng, Cố Hách Viêm sẽ nói cho y biết sao?

Đáp án khẳng định là không, sẽ giống như lần trước Cố Hách Viêm lảng tránh việc khối ngọc bội màu đỏ kia vậy.

Con ngựa dưới thân phi nhanh trong màn đêm, bên tai là tiếng gió gào thét không ngừng, Mộ Chi Minh dần hạ quyết tâm: Nếu hiện tại y không hiểu hắn, y nhất định sẽ dốc toàn lực để tìm hiểu về hắn, rồi sẽ có một ngày, y chắc chắn sẽ hiểu được vì sao Cố Hách Viêm lại đối xử với mình có khi mãnh liệt như ngọn lửa bừng cháy, có khi lại hàn băng tựa sương giá.

“Thiếu gia! Cẩn thận!”

Giọng nói của Văn Hạc Âm kinh hoảng thất thố đột nhiên vang lên, kéo thần hồn Mộ Chi Minh đang suy nghĩ mông lung quay trở về.

“Làm sao vậy?” Mộ Chi Minh hoang mang mà nhìn theo giọng nói của Văn Hạc Âm, nhưng ngay sau đó, trong bóng đêm của đại mạc đột nhiên có một con hung thú lao ra, cắn một ngụm ngay cổ của con ngựa dưới thân Mộ Chi Minh.

Máu tràn ra bốn phía, con ngựa hí vang một tiếng lăn oanh ra, khiến Mộ Chi Minh cũng vì thế mà nặng nề ngã xuống mặt đất.

Trời đất còn đang quay cuồng, y đột nhiên nghe thấy một tiếng sói hú đáng sợ bên tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.