Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy
______
Lập đông, vạn vật bị che lấp.
Nếu ở Kinh Thành đã là những ngày gió lạnh thấy xương.
Thì ở nơi Tây Nam này, lá vàng nhưng không rụng, buổi trưa trời vẫn còn ấm áp.
Khách điếm đơn sơ cạnh đường chính, ngày thường chỉ có một lão chưởng quầy ở, nhưng hôm nay, lại có hai vị khách qua đường đến.
Một người mặc y phục đen có buộc ở cổ tay không nói một lời nào đi vào khách điếm, sau đó nắm dây cương hai con ngựa đi ra chuồng ngựa phía sau hậu viện.
Người còn lại thì nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đi đến chỗ lão chưởng quầy.
Lão chưởng quầy thấy dung mạo y xuất trần, thanh tuyển vô song đã biết người tới không phải người thường.
Mộ Chi Minh mỉm cười chắp tay thi lễ, đưa cho lão chưởng quầy một ít bạc: “Đêm nay quấy rầy, một gian phòng là được.”
Lão chưởng quầy run run rẩy rẩy nhận bạc, nghi hoặc mà xác nhận lại: “Một gian?”
“Đúng, một gian.” Mộ Chi Minh cười nói, “Đi đường mệt nhọc, bụng đói đến kêu vang, không biết lão nhân gia có thể giúp chúng ta chuẩn bị chút đồ ăn hay không.”
Lão chưởng quầy: “Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể.”
“Đúng rồi.” Mộ Chi Minh lại hỏi, “Lão nhân gia, ta muốn hỏi thăm người một chuyện.”
Lão chưởng quỹ: “Công tử ngươi hỏi.”
Mộ Chi Minh: “Người biết Thiên Độc Cốc ở đâu không?”
“Ai u, Thiên Độc Cốc à.” Lão chưởng quầy cũng không mấy kinh ngạc, dù sao thì phần lớn người tới nơi hoang vu này đều là vì tìm Thiên Độc Cốc, “Công tử, đi thẳng về phía nam, có thể nhìn thấy một thành trấn, ngươi đi vào thành trấn hỏi thăm người dẫn đường và cho người dẫn đường một ít ngân lượng, bọn họ sẽ mang các ngươi đi.”
Mộ Chi Minh chắp tay: “Đa tạ.”
“Chỉ là công tử, ngươi nhất định phải cẩn thận.” Lão chưởng quầy nhìn y thịt mềm da mịn, bộ dáng tay trói gà không chặt, ưu sầu dặn dò, “Nơi này của chúng ta có rất nhiều cường đạo thổ phỉ, còn giả dạng làm phụ nữ trẻ em bệnh tật, nằm ở ven đường cầu cứu, sẽ chờ các ngươi phi ngựa đi đến sẽ phóng thuốc mê vào mặt các ngươi!”
“Được, ta nhớ kỹ rồi.” Mộ Chi Minh cười nói.
Giống như là muốn xác minh lời lão chưởng quầy nói, Mộ Chi Minh vừa nói xong thì ở ngoài khách điếm đã có hai người to lớn khiêng đao đi vào.
Lão chưởng quầy vội vã kéo Mộ Chi Minh một chút, để y đưa lưng về phía những người kia.
“Lão đầu.” Hai tên to lớn vừa vào cửa đã đập bàn, “Lấy một ít thức ăn đến, nhanh lên.”
Lão chưởng quầy cúi đầu khom lưng: “Được được được, hai vị đại nhân chờ một chút.”
Chờ đến khi hai tên to lớn ngồi xuống, lão chưởng quầy nhẹ giọng nói với Mộ Chi Minh: “Công tử, ta dẫn ngươi đi hậu viện nghỉ ngơi một lát, ngươi đi theo ta, cúi đầu thấp một chút.”
“Được.” Mộ Chi Minh gật đầu.
Nhưng hai người mới bước ra một bước, một tên to lớn trong đó đứng lên, tùy tiện bước vài bước tới ngăn hai người lại: “Chờ đã!”
“Ai u.” Lão chưởng quầy bước lên vài bước, che Mộ Chi Minh ở phía sau, dạ thưa liên tục, “Vị đại nhân này, ngài nghỉ ngơi đi, ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ngài, mấy vò rượu ta còn cũng mang ra cho ngài.”
“Tránh ra.” Tên to lớn kia kéo lão chưởng quầy ra, đi tới trước mặt Mộ Chi Minh, đánh giá trên dưới, huýt sáo, “Ta thật sự không nhìn lầm, đúng là một đại mỹ nhân.”
“Nhị Ngưu.” Một gã to lớn khác ngồi ở bên bàn gỗ không nhúc nhích, quay đầu nhìn lại, “Không nên sinh sự.”
“Không có, ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với y.” Đôi mắt nhỏ của Nhị Ngưu nhìn chằm chằm Mộ Chi Minh, cười đến không có ý tốt, “Tiểu công tử, từ nơi nào đến?”
Mộ Chi Minh lễ phép chắp tay thi lễ: “Từ Kinh Thành đến.”
Nhị Ngưu đưa tay đặt trên bả vai Mộ Chi Minh đáp: “Ai u, Kinh Thành, vậy thì thật sự không phải chỗ tốt. Đến tiếp các ca ca uống chút rượu, giang hồ hiểm ác, nhiều bằng hữu nhiều đường đi.”
Mộ Chi Minh lui nửa bước, tránh tay Nhị Ngưu: “Đa tạ ý tốt, không cần.”
“Cái gì không cần, không cần thẹn thùng, ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi.” Nhị Ngưu nắm lấy tay Mộ Chi Minh, hạ lưu mà xoa nắn một lúc, sau đó kéo y về phía bàn gỗ, “Đến đến đến, ngươi yên tâm, ta thật sự không hại ngươi, đại nam nhân, uống chén rượu thì sao, hà tất như tiểu cô nương õng ẹo nũng nịu, theo chúng ta uống chén rượu sẽ để cho ngươi đi.”
Mộ Chi Minh thở dài: “Ta sẽ khuyên nhủ cố gắng đảm bảo tay ngươi không bị phế bỏ.”
Nhị Ngưu cười to: “Mỹ nhân, ngươi đang ở đây nói cái gì đó... a a đau a a a!”
Hắn ta còn chưa dứt lời, cổ tay đột nhiên bị người chế ngụ, sau đó truyền đến đau đớn kịch liệt như xương bị bóp nát.
Nhị Ngưu đau đến mức buông Mộ Chi Minh ra, hét thảm lên.
Mộ Chi Minh lui lại mấy bước: “Hách Viêm, giữ tay hắn lại.”
Cố Hách Viêm nghe vậy buông cổ tay Nhị Ngưu ra, một cước đạp lên đầu gối của hắn ta, đạp hắn ta quỳ gối xuống đất, ngay sau đó lại đá thêm một cước, vào lưng hắn ta, Nhị Ngưu trực tiếp phục sát đất, dập đầu một cái thật vang.
Đại Ngưu thấy huynh đệ bị đánh, nào có thể mặc kệ ngồi xem, vội vã giơ đao lên nhắm về phía Cố Hách Viêm, trong miệng giận hô một tiếng: “Ta cỏ bà ngươi*! Để mạng lại!”
(*Nguyên văn 草你奶奶 thứ lỗi em ngu dốt, nhưng nghĩa đại khái như chửi tục ý)
Sau đó đã bị Cố Hách Viêm dùng một chiêu đánh quỳ.
Cố Hách Viêm nhìn Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh cười nói: “Ta không sao, trước tiên lấy dây thừng trói hai người này ném vào chuồng ngựa đi.”
Cố Hách Viêm một mực làm theo.
Mộ Chi Minh đi đến chỗ lão chưởng quầy bị dọa đến run cầm cập: “Lão nhân gia, người không có sao chứ.”
“Ta không sao, ta không sao.” Lão chưởng quầy liên tục xua tay.
Mộ Chi Minh: “Vậy làm phiền chuẩn bị cho chúng ta chút thức ăn.”
Lão chưởng quầy lập tức đi chuẩn bị: “Được được được.”
Mộ Chi Minh đi hậu viện tìm chậu nước rửa sạch hai tay, trở lại tiền thính ngồi xuống bên bàn gỗ, không lâu sau Cố Hách Viêm cũng từ chuồng ngựa trở về, hắn ngồi xuống bên cạnh Mộ Chi Minh, nhìn hai tay y.
“Thật sự không có việc gì.” Mộ Chi Minh giơ tay lên, “Chỉ bị nhéo một chút, ngươi nhìn đi, không có gì đáng ngại.”
Cố Hách Viêm nhíu mày: “Nhéo chỗ nào?”
Mộ Chi Minh đâu còn nhớ rõ, thuận miệng đáp: “Hợp cốc*.”
(*hợp cốc: là vùng trũng giữa ngón cái và ngón trỏ.)
Cố Hách Viêm nắm chặt cổ tay Mộ Chi Minh, kéo tay y đến bên môi, một mặt nghiêm túc hôn mu bàn tay và huyệt hợp cốc của y.
Nụ hôn này không mang theo một tia tình dục nào, dường như chỉ là trấn an, nhưng so với trấn an, càng giống như là lưu ấn, che phủ thứ căn bản không tồn tại.
Rõ ràng thân thể nơi nào cũng đã bị hôn qua, nhưng thời điểm này, Mộ Chi Minh cảm giác tai có chút nóng.
Mộ Chi Minh thu tay về, che miệng ho nhẹ một tiếng: “Hách Viêm, ta mới nghe chưởng quầy nói, vị trí Thiên Độc Cốc cũng không bí ẩn, thành trấn phía trước có người dẫn đường.”
“Được.” Cố Hách Viêm gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lẩm bẩm nói, “Thành trấn phía trước...”
Mộ Chi Minh: “Sao vậy?”
Cố Hách Viêm: “Phía trước chắc là Vân Thành là phủ đệ Thục Quận Vương.”
Mộ Chi Minh ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”
Cố Hách Viêm đang muốn trả lời thì chưởng quầy đã bưng thức ăn tới, hắn vì che dấu tai mắt, chỉ đành phải nói: “Tình cờ biết được.”
Mộ Chi Minh gật đầu, không hỏi nhiều nữa, chuyên tâm ăn cơm, ăn cũng không nói.