Edit: Hạ Vy
______
Chương 103: Lệnh ông lập tức giết y.
“A?!” Quý Phi nương nương che miệng, “Nghệ Nhi, ngươi vào đây bằng cách nào?”
Phó Nghệ đẩy bồn than đến trước giường Quý Phi nương nương: “Tự ta có biện pháp.”
“Ngươi mặc cái này thật quá buồn cười, đây là y phục của thái giám đó.” Quý Phi nương nương đứng dậy đi đến lôi kéo y phục của Phó Nghệ nhìn đông nhìn tây, mừng rỡ không khép được miệng.
“Lãnh cung hỗn độn, cũ nát hoang tàn đến như vậy, ngươi vẫn còn tinh thần đấy.” Phó Nghệ nói.
“Cái này có là gì, khi còn trẻ ta du ngoạn thiên hạ còn ngủ trong sơn động.” Quý Phi nương nương chẳng hề để ý, “Hơn nữa ngươi nhìn nơi này của ta xem, có Hiền Phi tỷ tỷ cho chăn bông, còn có Đức Phi tỷ tỷ tặng than đốt, chỗ nào không tốt chứ.”
Bởi vì tính tình của nàng, tuy có nhiều người ghen ghét nhưng lại có rất nhiều người trìu mến nàng hơn.
Phó Nghệ: “Chuyện viên thuốc...'
“Ngươi yên tâm, ai cũng không biết viên thuốc kia là từ đâu ra.” Quý Phi nương nương nói, “Đánh chết ta, ta cũng không nói.”
Nhiều năm trước, chuyện nàng dùng thuốc viên phục hàm xạ hương để tránh việc mang thai long tử đã bị Phó Nghệ phát hiện.
Quý Phi nương nương vốn định giải thích rõ ràng, nào ngờ Phó Nghệ nói không cần giải thích, thậm chí còn chuẩn bị thuốc mới cho nàng, nói thuốc mới này không cần uống mỗi ngày sẽ giảm nguy cơ bị phát hiện, thứ hai nữa là không làm tổn hại đến cơ thể nàng.
Rõ ràng chỉ là một hài tử nhỏ tuổi, vậy mà lại có thể hiểu được hành động của nàng, dường như là biết được từ sớm khiến Quý Phi kinh ngạc rất lâu.
Phó Nghệ: “Ta không phải lo lắng cái này.”
Quý Phi nương nương khó hiểu: “Hửm?”
“Không có gì.” Phó Nghệ cúi đầu, lấy một cái giấy bao dầu từ trong ngực ra đưa cho Quý Phi nương nương.
Quý Phi nương nương nhận lấy vừa mở ra đã vui sướng hô: “Bánh in hạt mè! Không uổng công trước kia ta thương ngươi!”
Phó Nghệ: “Đáng lẽ ra ta nên đến thăm ngươi sớm hơn, là ta đến muộn.”
Quý Phi nương nương cười nói: “Tuy ta ở lãnh cung, chung quanh bốn phía không thấy người nào, nhưng dù sao cũng là ở hậu cung, ngươi có thể đi vào ra đã kinh ngạc lắm rồi, đúng rồi, Tế An còn tốt không? Tiểu Ly Chu từ biên cương trở về rồi sao? Chuyện nghị hoà thế nào?”
Phó Nghệ nhàn nhạt nói: “Khá tốt, đều sẽ tốt.”
“Vậy ta an tâm rồi.” Quý Phi nương nương thở phào nhẹ nhõm, cho bánh in hạt mè vào miệng cắn một cái, mặt mày tràn đầy hớn hở.
Phó Nghệ đột nhiên nói: “Mộ Thanh Uyển, hai năm sau, ta định mang ngươi rời cung.”
Quý Phi nương nương chớp chớp mắt, ngoắc tay với Phó Nghệ: “Ngươi lại đây chút.”
Phó Nghệ cúi người qua đi, Quý Phi nương nương đột nhiên giơ tay, lấy một ngón tay gõ trên đầu gã một chút.
Phó Nghệ: “...”
“Nghệ Nhi à.” Quý Phi nương nương cười nói, “Vẫn không biết lựa lời như vậy, từ khi ngươi còn nhỏ, sau khi ta dạy ngươi viết tên của ta như thế nào, về sau trong lúc lén lút, ngươi lại không gọi ta là Quý Phi nương nương, tuy rằng ta không để ý, nhưng nếu bị người khác nghe thấy, suy cho cùng vẫn không tốt.”
Nàng nói, lại thở dài một hơi: “Chuyện ra khỏi cung này ta cũng không trông cậy vào, chỉ ngóng trông Tế An, ngươi và Tiểu Ly Chu có thể thường xuyên đến thăm ta là ta thấy mỹ mãn lắm rồi.”
Phó Nghệ trầm mặc, đúng lúc này, ngoài phòng có người gõ cửa, là thị nữ Tiểu Nhạn.
“Nương nương, người tỉnh rồi sao? Trà chiều* đã chuẩn bị xong.” Tiểu Nhạn ở ngoài cửa nói.
(*Bản QT để là sau giờ Ngọ nên em edit thành chiều luôn ạ, có gì không đúng góp ý giúp em.)
Quý Phi nương nương liếc mắt nhìn Phó Nghệ một cái, thấy Phó Nghệ lắc đầu, vì thế nói: “Ta còn có chút buồn ngủ, ngươi đặt ở ngoài cửa đi, lát nữa ta sẽ tự mình mang vào.”
Tiểu Nhạn đáp ứng, rời đi.
Phó Nghệ chờ ngoài cửa đến khi không có tiếng động mới đi đến trước cửa cầm trà đi vào.
Gã rót một ly trà, đưa đến bên môi nhấp một ngụm, đột nhiên tức giận ném trà xuống đất: “Loại trà thô kệch như vậy cũng dám đem cho ngươi uống?”
“Nghệ Nhi.” Quý Phi nương nương vội trấn an gã, “Hiện tại ta là tội nhân cấm túc, có thể có trà nóng là đã tốt lắm rồi.”
Trong mắt Phó Nghệ đầy phẫn, gã cắn răng nói thầm: “Ta đã biết, hắn là một phế vật, hoàn toàn không bảo vệ được ngươi, kiếp trước là...”
“Nghệ Nhi, ngươi đang nói cái gì vậy?” Quý Phi nương nương không nghe rõ, nghi hoặc.
“Không có gì.” Phó Nghệ thu lại cảm xúc, “Ta không nên ở lâu, cần phải đi rồi, lần sau tới thăm ngươi sẽ mang trà tốt hơn tới.”
***
Phó Nghệ từ trong cung trở lại phủ Vương gia, ngồi tĩnh toạ ở trên gác mái của đình viện trong hồ nước, chợt có một hương thơm trầm ấm đột nhiên ập tới, một nữ tử ôm gã từ phía sau.
Phó Nghệ mở mắt, hai tay ôm lấy nữ tử, kéo nàng ta vào trong lồng ngực.
Nàng ta gọi gã: “Vương gia...”
Thấy Phó Nghệ tức giận không vui, nữ tử vội sửa miệng: “Nô tỳ ngu dốt, nô tỳ lại quên... Là Nghệ Nhi, Nghệ Nhi thích ta không?”
Phó Nghệ nhẹ giọng trả lời: “Thích.”
Nhiều năm trước, sau khi gã rơi vào hồ nước lạnh về sau đã phát sốt rất cao, khó chịu hết sức, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bộ dạng nàng lo lắng phát sầu, đáy mắt quầng thâm.
Trong thâm cung lạnh băng này, Phó Nghệ nếm đủ khổ cực và vô tình.
Hoàng Thượng chán ghét gã, mẫu thân lại yếu đuối không thể bảo vệ được gã.
Chỉ có nàng nắm lấy tay gã, dẫn gã từng nét bút mà viết, sau đó còn cười với gã nói: “Đây là tên của ta, dễ nghe chứ?”
Từ đó về sau, gã thích sở hữu những người tương tự nàng.
***
Đêm đến, tuyết rơi dày đặc, gió lạnh thấu xương.
Người đứng đầu Bệ Ngạn Tư bị Thái Tử Phó Khải triệu gấp đến Đông Cung.
Thái Tử Phó Khải nhìn thấy Hoắc Tân, câu đầu tiên lời nói đó là:
“Ta lệnh cho ông lâp tức giết Mộ Chi Minh.”