Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 57: Chương 57: Muốn mắng bèn mắng Bùi Hàn Đường




“Thiếu gia! Thất Tịch nha!”

Cố Hách Viêm: “...”

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe được thanh âm của Quyên Nương từ nơi xa truyền đến: “Thiếu gia, A Thành hai ngươi đứng ở cửa làm gì đấy?”

Nàng vừa đi ngang qua đình viện, nhìn thấy hai người đứng ở đó nói chuyện, vì thế vội chạy bước nhỏ tới: “Ở đây gió lớn, trên người thiếu gia không phải còn vết thương sao? Mau đi về phòng đi.”

Ôn Chung Thành thấy nàng chạy đến tức khắc giật mình, mau chóng đem trâm cài giấu ở trong lồng ngực, còn hoa đăng cầm loay hoay một lúc cho đến khi Quyên Nương lại gần, gã cuối cùng cũng không thể giấu được đành linh hoạt nhét vào trong tay Cố Hách Viêm.

Cố Hách Viêm: “...”

Quyên Nương phút chốc đứng ở trước mặt hai người, vừa đảo mắt đã tập trung vào thứ trong tay của Cố Hách Viêm, nàng bèn e thẹn mà che miệng cười: “Ai nha, trong tay thiếu gia là cái gì đấy? Hoa đăng sao? A, ta đã biết rồi.”

Ôn Chung Thành trong lòng thở dài: Aizz, biết rồi thì còn bất ngờ gì nữa.

Quyên Nương cười, thập phần chắc chắn mà nói: “Thiếu gia, ngươi muốn ngày mai cùng Mộ công tử đi xem hoa đăng đúng không?”

Cố Hách Viêm: “...”

Ôn Chung Thành vừa nghe nàng nói không biết ăn trúng thứ gì mà liên thanh phụ họa theo: “Đúng đúng đúng! Chính là như vậy.”

Quyên Nương vui mừng ra mặt, liên tục vỗ tay: “Nghe nói ngày mai ở mười dặm phố Đông có thả hoa đăng, vừa xinh đẹp lại rực rỡ, náo nhiệt, thiếu gia nhất định phải dẫn Mộ công tử tới đó xem nha.”

Cố Hách Viêm: “...”

Ôn Chung Thành nhìn biểu cảm của Cố Hách Viêm không biết vì sao mà lưng vô thức chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, chột dạ nói: “Quyên Nương, hình như vừa rồi mẹ tìm nàng đó. Nàng mau đi xem có chuyện gì không.”

Quyên Nương vội vàng nói: “A, ta lập tức đi ngay, huynh đừng cùng thiếu gia đứng ở đây nữa, mau về phòng đi.”

“Biết rồi, nàng mau đi đi.” Ôn Chung Thanh phủi phủi tay đáp.

Sau khi Quyên Nương rời đi, Ôn Chung Thành cuối cùng cũng trút được gánh nặng mà thở ra một hơi, lấy hoa đăng từ trong tay Cố Hách Viêm về, thận trọng nói: “Thiếu gia, việc này ngươi bảo mật giúp ta đấy, ngày mai ta phải thực sự làm cho Quyên Nương vui vẻ.”

Cố Hách Viêm: “...”

“Ta phải mau chóng tìm chỗ giấu hai vật này, ngươi cũng trở về phòng đi, ở đây gió xác thực rất lớn.” Ôn Chung Thành khuyên một câu, cũng không đợi Cố Hách Viêm trả lời đã nhanh nhẹn hành lễ rời đi. Nào ngờ gã chưa bước được hai bước đã nghe Cố Hách Viêm phía sau nói, “Từ từ.”

“Hửm?” Ôn Chung Thành xoay người, “Thiếu gia có gì phân phó?”

Cố Hách Viêm chần chần chừ chừ cả nửa ngày mới ngập ngừng nói: “... Hoa... Có thể mua ở đâu?”

Hôm sau, mây trôi lơ lửng, gió thổi phất phơ, dì Lương vẫn như thường lệ mà đem điểm tâm sáng đến phòng của Cố Hách Viêm, chỉ là hôm nay bà không thấy hắn ngồi ở trên ghế như mọi khi mà đứng ở đầu giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoa đăng treo trên giá gỗ, không biết suy nghĩ cái gì.

Cái hoa đăng đó hình phượng hoàng màu đỏ rất bắt mắt, gió lốc giương cánh, sinh động như thật, nếu vào ban đêm có nến đỏ đốt bên trong, nhất định sẽ rất rực rỡ chói mắt.

Dì Lương đi qua, đem cháo khẽ đặt trên bàn, vừa đặt lên đã nghe Cố Hách Viêm nghiêm túc mà lẩm bẩm: “Ngươi có muốn cùng ta đến phố Đông xem hoa đăng... Không, nói như vậy không được... Nghe nói hôm nay phố Đông có thả hoa đăng...”

Dì Lương hòa ái mà che miệng cười, không quấy rày Cố Hách Viêm nữa, nhẹ nhàng mở cửa rời khỏi phòng.

Qua nửa ngày, Cố Hách Viêm cứ như bị trúng tà không nhìn chằm chằm hoa đăng phượng hoàng thì chính là đi qua đi lại, bồn chồn không thôi, vất vả lắm hắn mới đè nén được tinh thần của mình, tĩnh tâm mà quay lại thư phòng nghiên cứu binh pháp, nào ngờ tâm cứ không yên, kết quả trong miệng còn nhắc mãi: “Thế giả, nhân lợi (?) mà... Hoa đăng...”

Giờ Ngọ cuối cùng cũng đã đến, ngày thường Mộ Chi Minh thường đến vào giờ này, Cố Hách Viêm xem xét canh giờ sau đó bèn đi ra đại sảnh đứng chờ, hôm nay hắn mặt một bộ y phục trắng, viền bằng chỉ vàng là hoa văn mây lượn. Hắn đứng ở đó một lúc, rất nhanh đã truyền tiếng bước chân đi đến. Cố Hách Viêm không biết vì sao mà trong lòng đột nhiên hồi hộp một trận, hắn hít vào một hơi, cố gắng làm điềm đạm vẻ thường ngày mà quay đầu lại, nào ngờ hắn vừa nhìn người đang đi đến kia đã lập tức sủng sốt, ngây ngốc chầm chậm che đi biểu cảm của mình.

Người tới không phải Mộ Chi Minh, mà là một gia phó của Mộ phủ.

“Tham kiến tướng quân.” Tên gia phó kia cung kính hành lễ với Cố Hách viêm, sau đó mới đem một lọ thuốc men sứ trong tay đưa cho hắn, “Thiếu gia nhà ta hôm nay có việc không thể tới, cho nên lệnh cho ta đem thuốc cho tướng quân.”

Ánh mắt của Cố Hách Viêm phút chốc ảm đạm, duỗi tay tiếp nhận lọ thuốc, ngập ngừng nói: “... Có việc?”

“Vâng.” Gia phó gật đầu, “Thiếu gia ta còn nói, hiện tại cánh tay của tướng quân đã kết vẩy, cho nên băng bó như thế nào cũng được, không cần để ý môn đạo trong đó, nói ngài có thể kêu Hạ đại phu đến giúp.”

Cố Hách Viêm: “Đã biết.”

Gia phó của Mộ phủ rời đi, Cố Hách Viêm vẫn đứng im lặng ở đó không biết đang suy tư gì, không nhúc nhích cũng chẳng động đậy, chỉ có bàn tay cầm lọ thuốc là vô thức siết chặt, hắn đứng lặng ở đó không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng buông xuống mà quay về phòng ngủ. Cố Hách Viêm vừa vào phòng đã nhẹ nhàng bắt lấy hoa đăng phượng hoàng ở trên giá gỗ, suy tư nhìn ngắm một lúc lâu mới nhấc chân đi tới tủ quần áo, hắn lấy từ trong tủ ra một chiếc rương được cất giấu kỹ càng không một vết bụi, cẩn cẩn thận thận mà đem lọ thuốc cùng hoa đăng để vào.

Rương gỗ chậm rãi khép lại, vang lên một âm thanh kẽo kẹt trầm trọng, cô đơn mà vang vọng khắp căn phòng, Cố Hách Viêm yên lặng rũ mắt, không có chút biến hóa nào lớn, nhưng có điều nét mặt âm trầm thường ngày thoáng có chút đau thương, thậm chí còn mơ mơ hồ hồ nghe cả tiếng gió than nhẹ cũng văng vẳng bên tai.

Cũng đúng, ngày như vậy Mộ Chi Minh chắc chắn cũng sẽ có người mà y muốn gặp.

Chợ hoa đăng mười dặm phố Đông, náo nhiệt, phồn hoa, làm sao đến lượt ngươi hưởng chứ.

Không phải từ kiếp trước ngươi đã hiểu rõ đạo lý này sao...

***

Phủ Yến Quốc Công.

Mộ Chi Minh bước nhanh ra khỏi cửa lại nhớ đến cái gì đó mà quay sang hỏi gã sai vặt: “Đã đưa thuốc tới phủ tướng quân chưa?”

“Thiếu gia ngài yên tâm, thuốc đã đưa qua.” Gã sai vặt vội vàng đáp, “Những lời dặn dò ngài nói ta cũng đã truyền đến, còn có đã đưa thuốc đến tận tay Cố tướng quân, ngài yên tâm.”

Mộ Chi Minh gật đầu, vừa đúng lúc xe ngựa ngừng ở trước phủ đệ, Văn Hạc Âm đi đến một tay vén rèm vải lên, một tay đỡ Mộ Chi Minh vào xe ngựa, đợi đến khi y đã an ổn ngồi trong xe, Văn Hạc Âm mới nói với mã phu:

“Đi phủ Kinh Triệu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.