Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 105: Chương 105: Ngươi nếm thử vị ngọt trong miệng ta




Edit: Hạ Vy

____

Chương 105: Ngươi nếm thử vị ngọt trong miệng ta.

Vào những ngày bếp lò bùn đỏ nấu rượu mới, bầu trời ngừng tuyết sáng sủa, Kinh Thành đã xảy ra một số sự việc khiến thiên tử chấn động, làm nên lịch sử.

Vũ Lâm đại tướng quân Cố Hách Viêm tự tiện xông vào Bệ Ngạn Tư, cướp ngục cứu tù, khiến Hoàng Thượng tức giận.

Tuy nhiên tội này còn chưa giáng xuống phủ Tướng quân thì Câu Cát đã dâng công văn nghị hoà đến trước mặt Hoàng Thượng.

Lễ Bộ thị lang Mộ Chi Minh, gánh trên vai sứ mệnh Sứ thần, không sợ đao rìu uy hiếp, vì cầu sứ trước chiến tranh, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nghị hoà thành công, quả là công thần thiên thu.

Tội danh thông đồng với địch phản quốc phút chốc tự động sụp đổ.

Ngay sau đó, Hiền Vương Phó Tế An ở trên điện Tuyên Đức buộc tội Hoắc Tân, người đứng đầu Bệ Ngạn Tư, nêu ra hàng loạt chứng cứ ông ta phạm tội tàn hại trung lương.

Một mình Hoắc Tân gánh hết tội, đến ngày thứ hai sau khi bị giam đã sợ tội tự sát ở thiên lao.

Chuyện này, Hoàng Thượng cũng không truy cứu sâu.

Cũng giống như chuyện Ngũ hoàng tử rơi xuống nước nhiều năm trước, Hoàng Thượng không muốn truy cứu sâu cũng không thể truy cứu sâu hơn.

Dù sao cũng là nhi tử ruột thịt, là mặt mũi của thiên gia.

Nhưng sau đó, Thái Tử Phó Khải đã phạm vào một sai lầm nhỏ khiến Hoàng Thượng nổi giận, cấm túc ở Đông Cung sáu tháng.

Sau khi Hoắc Tân vào ngục, nhi tử Nguyên gia Nguyên Báo Đức suốt ngày cải trang giả dạng thoát khỏi Kinh Thành.

Ai ngờ nửa đường gặp phải đoàn người của Bùi Hàn Đường đang hộ tống Sứ thần Câu Cát hồi kinh, bị bắt trở về.

Lần này, gã không còn đường sống để đi.

Đại Lý Tự Khanh không lo trông giữ phạm nhân bị mất chức, đang đề bạt một viên quan chính trực lên thay thế.

Sứ thần Câu Cát vào kinh, nhưng không ai có thể tiếp đãi, điều này khiến Hoàng Thượng gặp nhiều khó khăn.

Phó Tế An thành tâm tam cố hàn lư*, mời Trình lão Thái phó ân sư năm đó của Mộ Chi Minh đã hơn bảy mươi tuổi rời núi.

(*Tam cố hàn lư [三顾寒庐]:Để mời Gia Cát Lượng, Lưu Bị đã đến thăm nhà tranh của ông ba lần. Ẩn dụ cho một lời mời hoặc chuyến thăm chân thành. Theo Baidu)

Đại Tấn và Câu Cát, nhất định sẽ nắm tay hưng thịnh phồn vinh.

Phó Tế An lập công, Hoàng Thượng ban thưởng trân bảo hoàng kim, còn gọi vào cung cùng mình chơi cờ nửa ngày.

Đêm khuya cùng ngày, tuyết nhỏ rơi xuống, quỳnh phương làm bạn với hàn mai, đêm dài gió lạnh, Hoàng Thượng không biết vì sao lại rời khỏi tẩm cung của sủng phi mới nạp, sau đó nửa đêm nhiễm một thân khí lạnh đứng trước lãnh cung.

Hôm sau, Quý Phi nương nương khôi phục phi vị, từ lãnh cung di giá Phượng Nghi Cung.

Tuy Quý Phi nương nương đã trở lại vị trí cũ nhưng Hoàng Thượng lại chưa một lần đến thăm nàng.

Quý Phi nương nương mừng rỡ tự tại, mỗi ngày cùng với Hiền Phi và Đức Phi cắn hạt dưa nói chuyện bát quát.

Hiền Phi nương nương: “Phùng tiệp dư, sủng phi mới của Hoàng Thượng phi dương ương ngạnh, sáng sớm hôm qua còn đến chỗ Hoàng Hậu nương nương thỉnh an, làm sao cũng phải lấy chuyện Thái Tử bị cấm túc nói mãi không ngừng, ngươi không thấy đâu, lúc đó sắc mặt Hoàng Hậu nương nương đều xanh mét.”

Quý Phi nương nương: “Hoàng Hậu nương nương không nói với Hoàng Thượng sao?”

“Nói thì có ích lợi gì?” Hiền Phi nương nương phủi mấy mảnh vụn hạt dưa trên tay, “Người ta tuổi trẻ mỹ mạo, là hoa hồng được sủng ái, ngươi phải cẩn thận một chút, không chừng nàng ta lại tới trêu chọc ngươi.”

Lời nói phát ra như một lời tiên tri, sáng sớm ngày thứ hai, Phùng diệp tư thật sự đến Phượng Nghi Cung nháo loạn.

Chỉ vì hồng mai ở đình viện Phượng Nghi Cung nở rất kiều diễm, sau khi Phùng diệp tư nghe nói xong bèn sai người đến cắt xuống một ít cắm vào bình, nhưng thị nữ Tiểu Nhạn bên người Quý Phi nương nương không đồng ý, mời người đi ra ngoài, vì thế Phùng diệp tư mới tới hỏi tội.

Tính nết Quý Phi nương nương xưa nay rất tốt, không muốn nháo với ả cho nên đáp ứng với Phùng diệp tư, cắt mấy nhành hồng mai đưa đến trước tẩm điện của ả.

Nào ngờ Phùng diệp tư không thuận theo mà buông tha, tát Tiểu Nhanh một cái còn cắt phá ống tay áo của Quý Phi nương nương, châm chọc nàng là phi tần lãnh cung.

Việc này kinh động đến Hoàng Thượng.

Phùng tiệp dư hoa lê đái vũ* nhào vào bên chân Hoàng Thượng ủy khuất khóc lóc kể lể, nói thành Quý Phi nương nương ác nhân làm khó dễ ả.

(*Hoa lê đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê dính mưa, vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dung Quý phi.)

Hoàng Thượng nhìn Quý Phi nương nương không nói lời nào, nói: “Phùng thị dĩ hạ phạm thượng, không coi ai ra gì, đi quá giới hạn mà không biết, ban lụa trắng thắt cổ tự vẫn.”

Đến khi chết Phùng tiệp dư vẫn không hiểu vì sao bản thân phải chết.

***

Thời buổi rối loạn, tiếng nhiều lời tạp khiến lòng người hoang mang, duy nhất chỉ có đình viện đơn giản của Cố tướng quân là an tĩnh, bình thản.

Gió nhẹ vuốt ve vạt áo, Mộ Chi Minh nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt, bên ngoài cửa sổ lá cây ngô đồng che phủ bóng cây kề sát mi mắt y.

Mộ Chi Minh nhớ tới khi còn nhỏ, mẫu thân Cung thị ôm y vào trong ngực, dạy y biết chữ đọc sách.

Mặt mày bà hiền từ, khoé miệng mỉm cười: “Tiểu Ly Chu, phượng tượng giả năm*, con màu đỏ là phượng hoàng, thần cầm của Ly Chu cũng là con chim đỏ.”

(*Phượng tượng giả năm: có năm loại phượng hoàng tượng trưng: Lông của nó đại diện cho màu sắc của ngũ hành (đen, trắng, đỏ, xanh và vàng).)

Năm ấy Mộ Chi Minh sáu tuổi nghi hoặc hỏi: “Phượng?”

“Ừm.” Cung thị cười nói, “Phượng hoàng đậu cây ngô đồng, ăn hạt luyện, uống suối nguồn*, là con chim may mắn.”

(*Xuất phát từ câu nói của Trang Tử với Huệ Tử nguyên câu trọn vẹn “Phương nam có loài chim, tên gọi phượng hoàng (uyên sồ là một tên gọi của phượng hoàng), ông (tức Huệ Tử) có biết không? Loài chim này, phát từ Nam Hải, bay lên Bắc Hải, không phải ngô đồng không đậu, không phải hột luyện không ăn, không phải suối nguồn không uống. Vậy mà có loài quạ bắt được con chuột thối, gặp khi phượng hoàng bay qua, ngửa cổ lên kêu để doạ (vì sợ tranh ăn)! Nay ông vì sợ tôi lấy mất nước Lương mà kêu lên để doạ tôi sao?”)

***

“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.”

Âm thanh nghẹn ngào vang lên bên tai, Mộ Chi Minh quay đầu nhìn qua.

Cố Hách Viêm không biết đã túc trực ở bên giường mấy ngày mấy đêm, Tướng quân ý chí kiên định lúc này hai đáy mắt đã thâm đen, khuôn mặt tiều tụy, tinh thần tan rã, con ngươi sâu trong đôi mắt kia vốn dĩ chứa đầy mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Mộ Chi Minh mở mắt ra phút chốc đột nhiên sáng ngời.

Mộ Chi Minh không chút sức lực nhỏ giọng gọi hắn: “Hách Viêm...”

“Có chỗ nào không thoải mái không?” Cố Hách Viêm hỏi y.

Mộ Chi Minh lắc đầu, đưa tay về phía hắn.

Cố Hách Viêm do dự một lát rồi nắm chặt lấy nó.

Mộ Chi Minh mỉm cười, y nói: “Hách Viêm... chúng ta thành thân đi.”

Ánh mắt Cố Hách Viêm chấn động, im lặng một lúc lâu sau đó mới trịnh trọng gật đầu: “Được.”

***

Mộ Chi Minh đã đi một chuyến ở Quỷ Môn Quan, hiện tại có thể mở mắt, quả là một may mắn lớn.

Quân y Hạ Thiên Vô nói, may mà chỉ uống phải hai ngụm rượu độc, Mộ Chi Minh cũng đã nhanh chóng nôn ra nên mới không thành hoạ lớn.

Nghĩ đến đây, chén nước cơm chua kia đúng là có công lớn.

Chỉ là hàn độc bò cạp rất kỳ quái, không biết có để lại di chứng hay không.

Thải Vi ngồi ở bên giường Mộ Chi Minh khóc lóc một trận, Mộ Chi Minh dỗ như thế nào cũng không chịu nín, Quyên Nương và dì Lương lo lắng nàng khóc nhiều sẽ hại thân, vì thế đã mang nàng đi phòng bên nghỉ ngơi.

Thải Vi vừa đi, Văn Hạc Âm lại tới.

Cậu và Bùi Hàn Đường giúp Cố Hách Viêm hộ tống sứ thần Câu Cát hồi kinh, hôm qua vừa về đến Mộ phủ lại nghe nói những chuyện Mộ Chi Minh đã gặp phải, cấp tốc chạy đến.

Văn Hạc Âm nhào lên người Mộ Chi Minh, ôm lấy y khóc lóc nói: “Thiếu gia, nếu ngươi có chuyện gì thì ta cũng không sống nổi, hu hu.”

“Khó mà làm được.” Mộ Chi Minh mỉm cười vỗ nhẹ lưng cậu liên tục trấn an, “Vết thương trên bả vai ngươi lành chưa?”

“Đã sớm lành rồi, hu hu.” Văn Hạc Âm gào khóc, “Con mẹ nó Bệ Ngạn Tư, cẩu đồ vật, súc sinh, khốn nạn, đầu triều hạ chôn*, đại niên ba mươi mua quan tài, mười lăm tháng bảy không hương khói.”

(*Đầu triều hạ chôn: đại khái như chôn mà đầu quay xuống ấy.)

Mộ Chi Minh: “... Ngươi học mấy thứ này ở đâu?”

Bùi Hàn Đường một bên nhìn trời nhìn đất: “...”

Cố Hách Viêm nhìn chằm chằm Bùi Hàn Đường ho khan một tiếng.

Bùi Hàn Đường lập tức hiểu ra, đi lên kéo Văn Hạc Âm từ tên người Mộ Chi Minh xuống ôm vào trong lồng ngực: “Được rồi, được rồi, để Mộ đại nhân nghỉ ngơi cho tốt đi, ngươi đừng quấy rầy y nữa.”

Cánh tay Văn Hạc Âm duỗi thẳng, không tha gọi: “Thiếu gia -”

Sau đó bèn Bùi Hàn Đường nửa túm nửa ôm ra khỏi phòng.

Cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh, Hạ Thiên Vô đưa thuốc sắc đến, dặn bảo phải uống khi còn nóng. Cố Hách Viêm gật đầu cầm lấy chén thuốc, ngồi ở bên giường múc một thìa thuốc thổi nguội sau đó đưa đến bên môi Mộ Chi Minh.

Cổ tay Mộ Chi Minh không có lực, cầm chén thuốc lâu sẽ bị run, cho nên y mỉm cười, thản nhiên uống thuốc do chính tay Cố tướng quân đút.

“Đúng rồi.” Mộ Chi Minh có chút nghi hoặc, “Mấy ngày nay ta hôn mê không tỉnh, người của Mộ phủ không tới tìm ta về phủ sao?”

Cố Hách Viêm: “Yến Quốc Công đang trên đường hồi kinh.”

Còn những người khác, không có khả năng mang ngươi đi.

“À... thì ra là vậy.” Mộ Chi Minh gật đầu, y nhớ tới trước kia phụ thân kiên quyết phản đối hôn sự của y và Cố Hách Viêm như vậy, vì thế không khỏi có chút lo lắng phiền muộn.

Cố Hách Viêm thấy y buồn bã, mí mắt hơi rũ xuống mang theo sự mất mát mà nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn về Mộ phủ ở sao?”

Mộ Chi Minh cười nói: “Không muốn về, vẫn là chỗ của ngươi tốt, yên tĩnh.” Nói đoạn, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ý cười càng đậm, rung đùi đắc ý nói, “Kim phong tế tế, diệp diệp ngô đồng truỵ. Lục tửu sơ thường nhân dị tuý, nhất chẩm tiểu song nùng thuỵ*.”

“Ừm.” Cố Hách Viêm lên tiếng, “Uống thuốc đi.”

Mộ Chi Minh gật đầu: “Được.”

Uống một chén thuốc xuống bụng, Mộ Chi Minh bị đắng đến mức le lưỡi ra, nhìn Cố Hách Viêm xin chút nước.

Cố Hách Viêm đứng dậy, rời khỏi phòng một lúc, đến khi trở về thì trong tay hắn đã bưng một ly nước và một mâm bánh quế hoa gạo trắng.

“Tễ Nguyệt Trai?!” Đôi mắt Mộ Chi Minh sáng lên.

“Ừm.” Cố Hách Viêm gật đầu, ngồi xuống ở bên giường đưa điểm tâm cho Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh cong mắt tựa trăng khuyết, chỉ mấy ngụm đã nuốt xuống một khối bánh quế hoa, lại nhanh chóng vươn tay cầm miếng thứ hai, vừa cắn hai ngụm miếng bánh quế hoa thứ hai, Mộ Chi Minh đột nhiên phát hiện Cố Hách Viêm đang nhìn bản thân chằm chằm không chớp mắt.

Mộ Chi Minh hơi đảo mắt, con ngươi híp lại không biết nghĩ đến cái gì đó bỗng nhiên cười nói: “Mấy năm nay điểm tâm Tễ Nguyệt Trai ngày một ngon, bánh quế hoa này vẫn giống như trước, thơm ngọt ngon miệng, vừa hay giúp ta trung hoà vị đắng trong miệng.”

Cố Hách Viêm: “Ừm.”

“Cố tướng quân.” Ý cười của Mộ Chi Minh ôn nhuận tựa nước, “Hiện tại trong miệng ta rất ngọt, ngươi có muốn nếm thử không?”

Cố Hách Viêm: “...”

Mộ Chi Minh: “Cố tướng quân?”

Cố Hách Viêm lạnh lùng nói: “Đừng nói đùa.”

Nhưng vành tai hắn đã sớm đỏ cả lên.

Mộ Chi Minh cười nói: “Nếu ta nói, ta không nói đùa thì sao?”

Cố Hách Viêm: “...”

Mộ Chi Minh thở dài: “Quên đi, xem ra Cố tướng quân không muốn nếm.”

Cố Hách Viêm: “Ta...”

Lời nói của hắn còn chưa hết, Mộ Chi Minh đã cúi người nghiêng qua, cười nói: “Không sao, ngươi không muốn nếm có thể không nếm, nhưng ta muốn hôn ngươi, cho nên ta phải hôn.”

Hơi thở hai người giao hoà, Mộ Chi Minh hôn Cố Hách Viêm đến mức ôn nhu lưu luyến, trong lúc môi lưỡi cọ xác va chạm vào nhau, hương thơm ngào ngạt và vị ngọt thanh lãnh tràn ngập trong khoang miệng hai người. Cố Hách Viêm vươn tay vuốt ve bả vai mảnh khảnh rơi rụng vài lọn tóc đen của Mộ Chi Minh, tay hắn trượt nhẹ từ bên tóc mái đến sau đầu Mộ Chi Minh, sau đó dùng sức đè lại, khiến hai người dính chặt vào nhau hơn.

Mộ Chi Minh ốm yếu khí hư, Cố Hách Viêm cũng không dám tàn nhẫn, không bao lâu sau đã thả lỏng người ra, nhưng nào ngờ Mộ Chi Minh không an phận liếm liếm khoé miệng, đôi mắt tràn đầy ý xấu mà cắn một ngụm ở môi dưới của hắn.

Cố Hách Viêm: “...”

Mộ Chi Minh cười hỏi: “Xin hỏi Tướng quân, bánh hoa quế này ngọt không?”

Lồng ngực của Cố Hách Viêm hơi phập phòng, qua một lúc lâu mới gật đầu.

Ý cười của Mộ Chi Minh càng đậm, tiếp tục ăn điểm tâm.

“Ngươi...” Cố Hách Viêm chần chừ một lúc, chậm rãi mở miệng.

“Hửm?” Mộ Chi Minh giương mắt nhìn hắn, “Hách Viêm, ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta?”

Cố Hách Viêm: “... Ngày ấy ta cứu ngươi từ lao ngục Bệ Ngạn Tư ra, ngươi nói... ngươi nói... ngươi nói ngươi...”

Hắn ậm ừ một lát vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Mộ Chi Minh tiếp tục lời hắn, nói: “Ta nói, ta thích ngươi.”

Phong nguyệt vô biên*, vật đổi sao dời, bất luận lúc nào ngươi hỏi, đều sẽ nhận được câu trả lời này.

(*Phong nguyệt vô biên [风月无边]: Gió trăng vô tận không có bến bờ nào. Theo Baidu)

Cố Hách Viêm sững sờ không đáp lại một lúc lâu, cũng không nhìn thấy thần sắc mừng như điên của hắn, chỉ thấy sau một lúc im lặng, hắn hoang mang nói: “Chỉ là...”

Hắn muốn hỏi, nhưng không dám hỏi.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Kiếp trước Cố Hách Viêm trơ mắt nhìn Mộ Chi Minh và Phó Nghệ tìm hiểu nhau, kiếp này lại hiểu lầm mấy lần, đương nhiên sẽ cận tình tình khiếp*, không dám tin tưởng.

(*Cận tình tình khiếp [近情情怯]: càng yêu, càng để tâm đến vật hoặc người nào đó, thì lại càng lo sợ, sợ vật hay người đó sẽ gặp chuyện không may, có một tình cảm mãnh liệt nhưng lại khi tiếp cận lại cảm thấy sợ hãi, rụt rè. Theo Baidu)

“Chỉ là?” Mộ Chi Minh bị hắn làm cho ngây ngốc, “Chỉ là cái gì?”

Y chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng Cố Hách Viêm phun ra nuốt vào như vậy, thầm nghĩ không biết chuyện gì có thể làm Cố tướng quân do dự như thế.

Trong lúc hai người còn đang đánh đố thì ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“Thiếu gia.” Ôn Chung Thành ở bên ngoài gọi, “Hiền Vương điện hạ tới, ngài ấy nghe nói Mộ công tử đã tỉnh nên đến thăm bệnh.”

Cố Hách Viêm không cần nhiều lời nữa, đứng dậy mở cửa đón chào.

Phó Tế An đi vào phòng trong, phía sau lại dẫn đi theo một người.

Người này người mặc áo choàng trắng thuần gấm vóc, cúi đầu lấy mũ choàng che mặt khiến người ta không thấy rõ mặt.

Khi Mộ Chi Minh còn đang nghi hoặc người đến là ai thì người nọ đã hạ mũ xuống, ngẩng đầu lên.

Người tới là Quý Phi nương nương!

(*Trích “Thanh Bình Nhạc kỳ 2” - Án Thù.

Kim phong tế tế,

Diệp diệp ngô đồng truỵ.

Lục tửu sơ thường nhân dị tuý,

Nhất chẩm tiểu song nùng thuỵ.

Tử vi chu cẩn sơ tàn,

Tà dương khước chiếu lan can.

Song yến dục quy thời tiết,

Ngân bình tạc dạ vi hàn.

Dịch nghĩa

Gió thu thổi vi vu,

Ngô đồng lá lá rụng.

Rượu lục người mới uống dễ say,

Gối đầu gần cửa sổ ngủ vùi.

Hoa tử vi và hoa dâm bụt đã tàn,

Ánh nắng xiên chiếu vào lan can.

Đã đến mùa chim én từng đôi muốn bay về tổ,

Tấm bình phong đêm qua thấm hơi lạnh.

Dịch thơ.

Gió vàng vi vút,

Lá lá ngô đồng trút.

Rượu sánh mềm môi dễ say tít,

Tựa gối bên song ngủ miết.

Tử vi chu cẩn vừa tàn,

Tà dương rọi chiếu lan can.

Đôi yến sắp về thời tiết,

Ngân bình đã chớm đêm hàn.

Nguồn: Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996)

____

Chương này tra mấy từ thôi muốn chết rồi:(( các bác biết một đứa tiếng được tiếng không mà đi tra từ eo ơi lòi phèo ra luôn ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.