Edit: Hạ Vy.
_____
Chương 2: “Ngươi nguyện ý cùng ta đi không?”
Người đứng ở trước mắt Mộ Chi Minh, là thiếu niên có dáng người cao dài, dung mạo điệt lệ, nhìn qua quả thực rất rực rỡ. Từng có người tán thưởng hắn là thiếu niên oai hùng, long câu phượng sồ.
Hắn họ Cố, tên Dục Dật, tự Hách Viêm.
Cố Hắc Viêm là đại tướng quân danh tiếng đồn xa của Tần Quốc, năm ấy mười bảy tuổi tuổi hắn đã giương cung từ Hán Nguyệt, độc thân độc mã xung phong đem thủ cấp trảm mấy vạn thiết kỵ của địch, bắc định biên cương, phong lang cư tư.
Đáng tiếc, một năm trước, sau khi tân đế đăng cơ, hắn chết trận khi chống lại Di tộc trên sa trường ở tuổi còn rất trẻ. Tang lễ hôm ấy, khắp nước ai ai cũng đỗng đồ trắng, khóc thương mà tiễn đưa đấng anh tài.
Tuy Mộ Chi Minh có phúc phần cùng hắn quen biết, nhưng giao tình cũng không thâm, gặp nhau qua đường, ít nhất chỉ gật đầu mà thôi. Cho nên tình cảnh này, giờ này khắc này, Mộ Chi Minh như thế nào cũng không thể nghĩ được, người đứng trên cầu chờ y lại là Cố Hách Viêm.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Mộ Chi Minh đang nghĩ ngợi tới nên mở miệng như thế nào thì Cố Hách Viêm đột nhiên thấy cái gì đấy, hai tròng mắt trừng lớn, môi mỏng khẽ run, hắn một bước tiến lên, như nâng niu vật nhỏ dễ vỡ mà nhẹ nhàng kéo lấy tay phải của Mộ Chi Minh.
Trên cổ tay phải của y có một vết thương, vết cắt thâm thâm thiển thiển, mặc dù đã khô máu nhưng nhìn thấy ghê người.
“Đau không?” Cố Hách Viêm nhẹ giọng mở miệng, dường như sợ quấy nhiễu cái gì.
Thấy đối phương quan tâm hỏi chuyện làm Mộ Chi Minh ngẩn ngơ một lát, theo sau trả lời: “Không đau...”
Y chưa nói hết câu đột nhiên không thể thốt lên thêm một tiếng nào nữa, cả người ngây ngốc tại chỗ.
Bởi vì Cố Hách Viêm trước mặt y rơi xuống một hàng nước mắt.
Dân gian đồn rằng, Cố Hách Viêm tâm như bàn thạch huyền thiết, là người đổ máu chứ không rơi lê. Mộ Chi Minh nghe kể rằng, hắn từng bị trúng mũi tên độc ở tay, cần lột da tỏa cốt lấy độc chữa thương. Đau đớn như thế, người khác có thể sợ tới mức chết ngất đi, nhưng mà hắn chỉ có mồ hôi rơi ướt sũng cả xiêm y, đều chưa từng rơi xuống một giọt nước mắt nào.
Vậy mà hiện giờ, hắn là bởi vì chuyện gì rơi lệ?
Cố Hách Viêm lau đi nước mắt, một lần nữa nhìn phía mắt của Mộ Chi Minh: “Ngươi nguyện ý cùng ta đi không?”
Mộ Chi Minh hỏi: “Đi đâu?”
Cố Hách Viêm nói: “Không biết.”
Mộ Chi Minh nhịn không được cười ra tiếng, cong mắt tựa sáng trong minh nguyệt, y hỏi ngược lại: “Không biết?”
“Ừm.” Cố Hách Viêm vẫn chưa lộ ra một tia vui đùa nào, ngược lại nhìn y vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Mộ Chi Minh nhìn hắn, nhớ tới chính mình cả đời này, tin vào lời gièm pha, thua trong tay người khẩu phật tâm xà. Cuối cùng cửa nát nhà tan, hiện giờ đã xuống tới Vong Xuyên tất cả đều đã chấm dứt. Như vậy, đi đâu, tựa hồ thật sự không quan trọng như vậy.
“Được.” Mộ Chi Minh cười đáp ứng, “Đi cùng ngươi.”
Cố Hách Viêm đôi mắt sáng ngời: “Thật sao?”
“Thật.” Mộ Chi Minh gật gật đầu.
Nghe thấy lời đáp ứng của y, Cố Hách Viêm lấy hết can đảm, nắm lấy bàn tay của Mộ Chi Minh, bàn tay hắn dày rộng ấm áp, làm cho Mộ Chi Minh trong lòng đều tràn ngập sự an tâm.
Hai người sóng vai đi qua cây cầu đá, lập tức thấy phía trước tọa lạc một phủ đệ khí thế bất phàm.
“Hả?” Mộ Chi Minh kinh ngạc nói, “Đây là sơn son hồng môn, tấm biển thạch sư, đồng phô đầu hàm hoàn, rất quen mắt, thế nhưng nơi này, cùng với phủ đệ nhà ta giống nhau như đúc.”
Y nghiêng đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện không biết khi nào, Cố Hách Viêm bện cạnh đã biến mất không thấy!
“Cố tướng quân?” Mộ Chi Minh hoảng sợ vô cùng, nhìn xung quanh tìm kiếm, “Cố tướng quân? Ngươi ở đâu?”
“Cố tướng quân!” Mộ Chi Minh gọi lớn một tiếng từ trong mơ bừng tỉnh, y ngồi dậy há miệng thở dốc, giống như tìm được đường sống trong chỗ chết.
Kinh trập* mùa xuân sấm từng trận, mưa bụi ướt yến, tuy thời tiết có dấu hiệu ấm áp dần, nhưng sáng sớm vẫn rất lạnh.
(*Kinh trập: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345° (kinh độ Mặt Trời bằng 345°).)
Đại nha hoàn của Yến Quốc Công thế tử là Thái Vi, ban đầu nàng đứng ở ngoài cửa sổ sương phòng của Mộ Chi Minh mà chờ, nở một nụ cười nhàn nhạt như cây hoa nhài, dịu dàng, đằm thắm. Bỗng nhiên sau đó nghe thấy trong phòng Mộ Chi Minh thất thanh gọi một tiếng “Tướng quân”, nàng tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng lập tức ra lệnh cho tiểu nha hoàn bên cạnh: “Thiếu gia đã tỉnh, mau đi lấy thau đồng để nước ấm đến giúp y chải đầu rửa mặt, hiện giờ trời lạnh, thiếu gia sợ lạnh, đi nhanh một chút.”
“Vâng.” Tiểu nha hoàn đáp một tiếng, không chậm trễ mà vội vàng rời đi.
Thải Vi đứng ở ngoài phòng, giơ tay gõ cửa: “Thiếu gia, ngươi đã tỉnh? Ta đi vào chuẩn bị cho ngươi.”
Trong phòng hồi lâu không ai trả lời, Thải Vi hơi lo lắng mà đẩy cửa đi vào, vài bước đã tiến tới nội thất. Bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nàng có chút sững người, Mộ Chi Minh vậy mà ngây ngốc ngồi ở trên giường, tóc đen tán loạn, nghẹn họng không nói nên lời, phảng phất dường như đã chịu đả kích rất lớn.
“Thiếu gia, ngài làm sao vậy? Trời còn lạnh, ngồi dậy đến khoác kiện áo choàng đi, đừng có để nhiễm phong hàn.” Trên mặt Thải Vi lộ rõ vẻ lo lắng, nàng mở tủ quần áo mang tới bộ xiêm y gấm vóc dày nặng, đi đến bên chiếc giường khắc hoa lê, khoác lên cho Mộ Chi Minh.
Ai ngờ Mộ Chi Minh đột nhiên bắt lấy cổ tay của nàng, ra sức cực lớn.
Thải Vi không biết phải làm thế nào lập tức đã thấy Mộ Chi Minh hai tròng mắt đỏ bừng, lã chã chực khóc, hoảng loạn nói: “Thiếu gia, có việc gì? Có phải đêm qua gặp ác mộng hay không? Đừng có sợ, ta ở đây.”
Mộ Chi Minh nghẹn ngào: “Thải Vi tỷ... Thật sự, thật là tỷ, ta không đang nằm mơ, cha mẹ ta đâu?!”
“Giờ này, quốc công cùng phu nhân hẳn là đã dậy hết, phỏng chừng đang ở trong phòng dùng đồ ăn sáng.” Thải Vi nghi ngờ nói.
Mộ Chi Minh chấn kinh nhanh chóng nhảy xuống giường, giày chưa kịp mang, quần áo cũng chưa đổi, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.