Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 51: Chương 51: Ngươi thích y




Edit: Hạ Vy

_____

Chương 51: Ngươi thích y.

Bùi Hàn Đường “Tấm tắc” ra tiếng: “Ta nhìn thấy được, thời điểm ta nói chuyện cùng y, ánh mắt của ngươi cứ luôn dính trên người y.”

Cố Hách Viêm: “...”

Bùi Hàn Đường: “Hơn nữa chiếu theo tính tình của ngươi, nhất định sẽ không thể lo chuyện bao đồng, nhưng lúc ta nói chuyện cùng y, ánh mắt của ngươi cứ luôn trông mong đối phương sẽ hỏi lại mình, là như thế nào? Ngươi nói xem ta nói có đúng không, ngươi không trả lời cũng được, ít nhất phải gật đầu thông báo cho ta một tiếng, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm tổn hại gì đến huynh đệ kết bái cả, ta chỉ muốn khẳng định một chút thôi.”

Cố Hách Viêm trầm mặc một lát, gật đầu.

Bùi Hàn Đường kinh ngạc hô lên: “Con mẹ nó! Ngươi thật sự thích!”

Cố Hách Viêm nhanh chóng che miệng hắn ta lại.

Bùi Hàn Đường: “Ưm ưm ưm.”

Cố Hách Viêm buông ra, lạnh nhạt mà lắc tay.

“Ha.” Bùi Hàn Đường lần này thật sự cảm thấy hồn mình đang lơ lửng trên chín tầng mây, mông lung không rõ, thậm chí còn hoài nghi chính mình chứng kiến qua cảnh núi lớn xuyên qua biển cả, biến đổi sao dời, hoài nghi nhân sinh mà bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, “Ngươi thật sự thích y, ta hoàn toàn nghĩ đến không có khả năng này, vừa rồi chỉ là thuận miệng nói đùa vài câu, thật sự không ngờ con mẹ nó đúng luôn rồi.”

“Y vừa rồi nói gì với ngươi?” Cố Hách Viêm hỏi.

Bùi Hàn Đường ôm lấy Cố Hách Viêm bả vai, thành thật mà đem chuyện Mộ Chi Minh nói với hắn ta, kể lại toàn bộ cho Cố Hách Viêm.

“Tử thi cả người có vết roi cùng vết bầm xanh?” Cố Hách Viêm nhíu mày, đem chuyện mình nghe lần lượt lặp lại, “Tiểu quan ca cùng vũ nữ chết trong phủ đại quan?”

“Ta cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Mộ công tử sẽ hứng thú với mấy chuyện điều tra này.” Bùi Hàn Đường nói, “Hơn nữa y còn miêu tả cực kỳ tỉ mỉ, giống như chắc chắn rằng sẽ có chuyện này xảy ra, cẩn thận mà nghĩ lại, nếu có chuyện đó thật thì có phải quá mức quỷ dị rồi không, đau.” Bùi Hàn Đường rít lên một cái xoa xoa cánh tay.

Cố Hách Viêm: “...”

Bùi Hàn Đường: “Nói tới nói lui chuyện ngươi thích y có phải... lầm? Này? Ngươi đừng đi, không phải nói tiễn ta ra ngoài sao? Cố Dục Dập! Gia hỏa tốt, ngươi thật vô tình, hỏi xong liền quay đầu đi mất. Này!”

Khi Cố Hách Viêm trở lại đại sảnh thì Văn Hạc Âm đã rời đi từ lúc nào, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại Mộ Chi Minh ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư cầm tách trà sứ men xanh chậm rãi thưởng thức. Đang lúc y còn trầm ngâm buồn bã thì đã nghe thấy tiếng vang, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Cố Hách Viêm.

Ánh mắt nhất thời chạm nhau, không gian xung quanh lập tức thay đổi rõ ràng, hai người đều không ai nói chuyện, vừa rồi nói ra mấy chuyện không hợp cho lắm, khiến cho hai người đều ôm tâm tư không vui khác nhau, mà nay lại một lần nữa đối mặt, thật sự là không biết phải nói thế nào cho đúng.

Đúng lúc bầu không khí trầm mặc này lan tỏa một cách khó chịu, đột nhiên quân y Hạ Vô Thiên từ cửa đi vào, chấp tay thi lễ phá vỡ tất cả: “Tướng quân, tay ngài đã đến giờ thay thuốc.”

Mộ Chi Minh nghe vậy vội đứng lên: “Nếu thương thế tướng quân chưa lành, ta cũng không nên quấy rày nhiều, hôm khác lại đến bái phỏng.”

Cố Hách Viêm: “... Được.”

Hai người hành lễ từ biệt, Mộ Chi Minh ngồi xe ngựa rời khỏi Cố phủ, thở dài một hơi, sau đó dựa đầu vào cửa sổ, hai mắt phát ngốc.

Y cũng không cảm thấy quá quái lạ khi tại sao Cố Hách Viêm lại chất vấn y tới là vì Hiền Vương hay Túc Vương. Dù sao thì hiện tại cũng không giống trước kia, y đời này can đảm dấn thân vào cuộc đảng tranh sóng to gió lớn, mu mô xảo quyệt, đương nhiên sẽ không thể tránh khỏi chuyện bị người ta đề phòng. Mà Cố Hách Viêm xưa nay ngay thẳng, lúc đó hỏi y câu kia cũng tính là thường tình.

“Nếu như trước kia....” Mộ Chi Minh thất thần mà lẩm bẩm vài tiếng, “Ta chấp nhận rời xa miếu đường, trở thành người an nhàn rảnh rỗi, thì còn có thể tiếp xúc với hắn sao.”

“Thiếu gia, ngươi lầm bầm cái gì đó?” Văn Hạc Âm hỏi, “Lúc tới ngươi trông hưng phấn lắm mà, sao hiện tại lại ủ rủ như hoa héo thế?”

Mộ Chi Minh nhìn Văn Hạc Âm cười cười, không đáp lại.

“Thiếu gia.” Văn Hạc Âm do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được nói, “Ta cảm thấy ngươi thật mệt mỏi.”

“Có lẽ hôm nay dậy sớm một chút.” Mộ Chi Minh xoa bóp giữa mày.

“Không, ta không phải nói hôm nay.” Văn Hạc Âm nói, “Ta là nói hai ba năm nay.”

Mộ Chi Minh ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Văn Hạc Âm.

Văn Hạc Âm nói: “Ngươi mấy năm qua giống như đang e dè, sợ hãi điều gì đó, ban đêm đều không thể nào yên giấc, hay giật mình thức dậy sau đó khoác áo đi đến thư án viết viết vài thứ, ta lúc đó đều thấy, cái gì gọi là hôn nhân chi ước nhưng lại cùng cấm quân kết minh; cái gì gọi là chiến sự Bạch Thành, lấy miệng lưỡi sắc bén chặn lưỡi rìu bảo vệ giang sơn thay vì giương cung bạt kiếm, hắn nhất định sẽ không chết ở chiến trường; cái gì gọi là kẻ xấu hãm hại, nhắn phụ mẫu lấy cớ dưỡng bệnh mà rời khỏi kinh thành, nhất định sẽ có thể bảo vệ bọn họ, an toàn sống tiếp. Ngươi cứ lặp đi lặp lại mấy câu vô nghĩa thiên địa rung chuyển kia là có ý gì?”

Mộ Chi Minh giật mình mà nhìn cậu, cuối cùng có chút bất đắc dĩ nói: “Những gì ta viết trên đó không phải đều bị thiêu hủy rồi sao? Ngươi làm sao lại thấy được, nếu đã thấy được rồi, nhất định không thể đem chuyện này nói cho người khác.”

Văn Hạc Âm: “Thiếu gia ngươi rốt cuộc...”

Mộ Chi Minh cười trừ cắt ngang lời cậu: “Đừng hỏi, rất khó giải thích.”

Văn Hạc Âm: “... Được rồi.”

Mộ Chi Minh: “Không cho nói ra ngoài.”

Văn Hạc Âm: “Thiếu gia ngươi yên tâm.”

Xe ngựa chầm chậm nghiền qua đá xanh tạo nên âm thanh xào xạc yên bình, bánh xe nhẹ nhàng lướt qua mọi ngã đường, cuối cùng dừng lại trước Mộ phủ, Mộ Chi Minh vừa bước xuống xe ngựa, lập tức đã có gã sai vặt tiến lên nhanh chóng nói: “Thiếu gia, ngài đã trở về, Túc Vương điện hạ tìm ngài, nghe nói ngài không ở trong phủ cũng không chịu đi, đã ở đại sảnh chờ rất lâu rồi! Ngài mau đi xem chút đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.