Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 60: Chương 60: Ngươi từng tới thanh lâu sao?




Khang Bình Phường đèn đuốc sáng trưng, rường cột chạm trổ to đến có thể che cả một con người, trong thuyền hoa ẩn giấu hồng trang, một khúc lụa đỏ, lả lướt theo gió, các thiếu niên bên dưới chen chúc tranh nhau một tấm lụa vấn đầu.

Bốn người vừa đặt chân trước phường đã nhìn thấy một chốn phồn hoa náo nhiệt trải dài mười dặm, tiếng người đùa kẻ nói, tiếng nhạc rộn rã vang lên bên tai không dứt, càng lúc càng náo nhiệt, đông đúc.

Văn Hạc Âm ấp úng: “Thì ra là thanh lâu.”

“Nghe ngươi nói thế không khác ếch ngồi đáy giếng là bao.” Bùi Hàn Đường cười cười, không một tiếng động mà thò tay lại gần, ôm lấy bả vai của Văn Hạc Âm, “Nơi này vừa có nhạc vừa có ca vũ, còn chưa kể đến ở trên thuyền du ngoạn khắp hồ, nghe thoáng qua như vậy thôi nhưng nó chính là dương xuân bạch tuyết* đấy.”

(*[阳春白雪; Dương Xuân Bạch Tuyết] hay còn gọi là [阳春古曲; Dương Xuân Cổ Khúc] là một cổ khúc trứ danh, tương truyền là được sáng tác vào thời chiến quốc, là một nhạc khúc cao nhã của nước Sở.)

Văn Hạc Âm bĩu môi: “Dù sao.... Dù sao thì đây cũng chính là nơi phong lưu tẩu trạch!”

Đáy mắt Bùi Hàn Đường xuất hiện một tia gian xảo, cười cười nói: “Không phải có câu người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ sao?”

Văn Hạc Âm: “Bỏ tay ra!”

Bùi Hàn Đường bị doạ đến nhảy dựng, lập tức rút tay về: “Ây da, hung dữ như vậy?”

Văn Hạc Âm chạy lên bên cạnh Mộ Chi Minh đứng hòng tránh thoát âm mưu của Bùi Hàn Đường, Bùi Hàn Đường nhìn thấy cậu như vậy cũng không biểu hiện gì nhiều, tầm mắt lập tức đặt trên người Mộ Chi Minh, thấy y mặt đầy tò mò mà nhìn gác cao hai bên đường phố, cười nói: “Mộ đại nhân ở Kinh thành lâu như vậy, cho nên không phải lần đầu tới Khang Bình Phường chứ?”

Cố Hách Viêm đảo mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm nét mặt của y.

Mộ Chi Minh cười vang nói: “.... Là lần đầu tiên tới.”

Cố Hách Viêm yên lặng thu hồi ánh mắt.

Mộ Chi Minh nói: “Thời niên thiếu gia phong nghiêm khắc, gia quy có ghi rõ ràng là không thể ra vào chốn lầu xanh trăng hoa, cho nên không thể tới. Sau khi ta bắt đầu làm quan, triều đình lại có luật tam phẩm, quan viên không thể chơi gái, vì thế ta là lần đầu tiên tới.”

Bùi Hàn Đường khen ngợi: “Mộ đại nhân hành sự quả đúng là có phong thái của một quân tử.”

Mộ Chi Minh cười cười, cúi đầu hành lễ: “Bùi đại nhân quá khen.”

Cố Hách Viêm: “Tra án đi.”

Tuy nói bốn người biết rõ là nên bắt đầu từ Khang Bình Phường, nhưng nơi đây là chốn phong lưu, người ra kẻ vào nhiều đến mức không đếm xuể, còn chưa kể đến những chuyện phát sinh sau đó. Thật sự là làm bọn họ đau cả đầu, hoàn toàn không biết nên tra từ chỗ nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là đi tới chỗ tú bà, người được xem là hiểu hết nơi này, hỏi xem gần đây có cô nương nào mất tích, hay cầm nữ ba ngày rồi chưa trở về phường hay không.

Đã đi hỏi đến tận năm chỗ, nhưng một chút manh mối cũng không hề lòi ra, cũng may là tú bà nơi này cũng rất phối hợp, cho nên không tốn quá nhiều thời gian. Bùi Hàn Đường một thân nổi bật với tấm lệnh bài phủ Kinh Triệu bên hông, vì thế ai thấy đều sẽ nể hắn ta ba bốn phần, tú bà gặp hắn ta cũng sẽ khom lưng kêu một tiếng đại nhân, hỏi gì đáp nấy.

Không có đáp án bọn họ cũng không ủ rũ mà đi đến chỗ thứ sáu, nơi đây là một toà lưu đan phi các bảy tầng, quay thẳng về phía hồ Lâm Bích, mái ngói như cánh chim, lụa đỏ bay phất phới, ẩn ẩn trong đó một hương rượu nồng đậm. Bốn người bọn họ vừa bước vào đã cảm thấy nơi này không giống với những nơi đã từng ghé qua trước đó. Thông thường ở trước cửa thanh lâu bọn họ vừa đi qua, tất cả đều có cô nương ăn mặc hở hang, dung mạo yêu kiều hai tay ôm khách, câu dẫn nam nhân, nhưng chỗ này không giống vậy, trước cửa đều cực kỳ an tĩnh, hiện ra vào phần lịch sự tao nhã. Ngôn Tình Ngược

“Nơi đây ở kinh thành rất có tiếng tăm.” Bùi Hàn Đường ngửa đầu đánh giá, than nhẹ ra tiếng, “Nghe nói bên trong có một cô nương đa tài đa nghệ, cầm kỳ thi hoạ đều biết hết, vả lại còn đẹp như tiên trên trời, vì thế thu hút rất nhiều quý nhân như đại quan hay quý tộc vương công yêu thích mà tới.”

Văn Hạc Âm hỏi: “Ngươi đến rồi?”

Bùi Hàn Đường cười nói: “Ta nhìn giống người đã từng tới đây rồi sao?”

Văn Hạc Âm gật đầu, thành thật đáp: “Giống.”

Bùi Hàn Đường bất đắc dĩ nói: “... Vật nhỏ, ngươi hình như có chút hiểu lầm ta.”

Bốn người vừa đi vào gác mái đã cảm thấp một hương thơm ấm áp từng trận đi đến bao phủ quanh người, bên tai là khúc nhạc du dương dễ nghe, thoáng qua trên tường có treo một bức hoạ mỹ nhân diễm lệ, sinh động như thật, làm cho ngươi ta có cảm giác như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Lúc này có một cô nương dáng vẻ yêu kiều thước tha tới đón, ả nhìn lướt qua bốn vị công tử văn phong nho nhã, cuối cùng lại dừng trên lệnh bài bên hông Bùi Hàn Đường, nói: “Thiếu Doãn phủ Kinh Triệu Bùi Hàn Đường tới đây tra án, không thể để lộ, mời các chủ ra đây nói chuyện.”

“A.” Cô nương kia chấn kinh, có chút hoang mang, lắp ba lắp bắp cả nửa ngày mà nói, “Mấy, vài vị đại nhân chờ một lát, ngồi, ngồi xuống chờ...”

Cô nương nói xong chạy chậm rời đi, không bao lâu đã có người tới, vị quản sự kia mặc y phục đỏ tía với thắc lưng hồng, ả đem bốn người dẫn lên lầu ngồi xuống trước tấm bình phong Côn Luân tuyết chạm ngọc Quý Phi say rượu, sau khi an bày ổn thoải mới sai người bưng trà cùng trái cây đến, lễ nghĩa cực chủ đáo.

Trong lúc ngồi chờ như vậy thật sự có chút nhàm chán, Bùi Hàn Đường không nhịn được mà đảo mắt đánh giá xung quanh, nội các đúng là thanh cao đẹp đẽ, nhưng lại làm người ta cảm thấy chói mặt cùng cực. Đột nhiên lúc này, ánh mắt hắn ta bỗng dừng ở một chỗ, dường như là trông thấy được cái gì đó lạ lẫm, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu.

Cuối cùng Bùi Hàn Đường không nhịn được mà quay sang Cố Hách Viêm bên cạnh, đè thấp giọng nói: “Dục Dập, nhưng nhìn ba bức hoạ mỹ nhân trên tường kìa, là bức bên tay trái.”

Cố Hách Viêm vừa quay đầu nhìn lấy bức tranh kia đã nghe thấy Bùi Hàn Đường hỏi: “Giống không?”

“Cái gì?” Cố Hách Viêm khó hiểu.

“Ngươi nhìn kỹ xem.” Bùi Hàn Đường nói, “Mắt nè, mi nè, có giống không? Ta thấy có tới năm phần tương tự.”

Cố Hách Viêm mờ mịt: “Giống ai?”

Mộ Chi Minh đột nhiên mở miệng: “Ta.”

Bùi Hàn Đường nghe tiếng đã bị doạ cho nhảy dựng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mộ Chi Minh nhìn hai người bọn họ nở một nụ cười, xem ra là đã sớm nghe thấy bọn họ to nhỏ với nhau. Bùi Hàn Đường bị phát hiện có chút chột dạ, ngượng ngùng mà ôm quyền: “Mộ đại nhân chớ trách, ta chỉ là vô tình lấy vật trong thanh lâu để so sánh với đại nhân.”

“Không, Bùi đại nhân chỉ là nói thật mà thôi.” Mộ Chi Minh không chút nào để ý.

“Cái gì so với không thể so, giống hay không giống?” Văn Hạc Âm cũng quay đầu nhìn lại, vừa thấy bức hoạ kia đã kinh ngạc mà hô lên, “Thiếu gia, cô nương trên bức tranh đó thật sự rất giống ngươi, sẽ không phải là vị cô nương nào đó trong gác mái chứ?”

Mộ Chi Minh hết sức tự nhiên hào phóng mà cười nói: “Ta cũng thập phần tò mò, không bằng tìm người hỏi một chút, như thế nào?”

Văn Hạc Âm: “Được đó.”

Đúng lúc có một vị cô nương thanh y đi qua, Mộ Chi Minh cũng không chậm trễ mà dò hỏi người trên bức hoạ kia.

Cô nương nói: “A, vị kia từng là hoa khôi trong các của ta, nhưng nửa năm trước nàng đã được một vị vương hầu quý tộc nhìn trúng, vì thế giúp nàng chuộc thân, sau đó cũng giấu mình trong phủ đệ, không ai gặp hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.